Yêu đương đồng giới, bước theo con đường không được thế đời chấp nhận sẽ có rất nhiều lối đi gập ghềnh, mà cái khúc khuỷu nhất Yến Hảo đã vượt qua.
Yến Hảo không thể chờ đợi thêm nữa gọi điện cho Giang Mộ Hành, muốn chia sẻ vui sướng của mình với hắn.
"Alo, nghe thấy không? Alo alo!"
"Sao thế?"
Giọng Giang Mộ Hành vô cùng rõ ràng, không giống đang ngủ thì bị đánh thức.
Đại não Yến Hảo chết máy đôi ba giây: "Cậu vẫn chưa ngủ hả?"
Giang Mộ Hành không đáp chỉ hỏi: "Có chuyện gì?"
Vừa nghĩ tới hắn vẫn chưa ngủ, có lẽ là đang chờ mình, đáy lòng Yến Hảo phun trào tình cảm mãnh liệt: "Tôi muốn gọi video với cậu."
Không lâu sau, Yến Hảo nằm nhoài trước máy tính, nhìn bạn trai trong màn hình: "Cậu bật đèn lớn của phòng lên, xích lại gần tí nữa, gần thêm tí...!Tay cậu dán băng cá nhân? Bị sao đấy?"
Giang Mộ Hành điều chỉnh camera: "Thái rau bị thương."
"Tôi vừa đi, cậu không biết thái rau luôn?"
Ấn đường Yến Hảo nhăn nhăn, lẩm bẩm câu: "Có vẻ sau này tôi đi đâu cũng phải dẫn cậu theo."
"Thầm thì gì đấy?" Một tay Giang Mộ Hành chống đầu, "Ăn tối chưa?"
"Lát ăn."
Yến Hảo cắn da môi: "Hiện ở trong nước là hai giờ sáng, sao cậu chưa ngủ?"
Giang Mộ Hành nói: "Không ngủ được."
Yến Hảo không ngờ hắn thẳng thắn như vậy, thoáng sửng sốt: "Vậy sao ngay cả đồ ngủ cậu cũng chưa thay?"
Ngữ điệu Giang Mộ Hành bình thản: "Chưa tắm rửa, thay gì."
Yến Hảo ngạc nhiên.
Cái tay Giang Mộ Hành đặt trên bàn hơi cong, thi thoảng gõ bàn một cái, dáng hình khuôn mặt lập thể rõ nét phủ quầng sáng, vạn phần nhu hoà.
Yến Hảo si mê nhìn Giang Mộ Hành: "Cậu nghĩ về tôi nhiều lắm sao?"
"Tôi đang nghĩ," Giang Mộ Hành nói, "cậu có thể hoàn thành bao nhiêu bài tập sắp xếp cho quốc khánh."
Yến Hảo: "..."
Hắn nghiện còn ngại chết đi được.
"Ờm, thì là..."
Yến Hảo với lấy một viên kẹo táo, cụp mắt xé giấy gói màu xanh nhạt, âm lượng như thỏ thẻ: "Tôi nói chuyện của chúng ta với ba mẹ tôi rồi."
Dứt lời, cậu trộm dùng khoé mắt liếc Giang Mộ Hành, không thấy biểu cảm kinh ngạc.
Quả nhiên hắn biết cậu muốn làm vậy.
Một khắc sau Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành ngừng động tác gõ bàn, hạ cánh tay đang chống đầu xuống, đan xen kẽ ngón của hai tay, mười ngón đan nhau để trước bàn.
Giang Mộ Hành thể hiện một tư thái trịnh trọng, nghiêm cẩn lắng nghe.
Bụng mười ngón dùng sức ấn xuống mu bàn tay, chỉ động tác nhỏ một giây ấy đã bộc lộ cảm xúc ngoài bình tĩnh của hắn.
Yến Hảo ăn kẹo, lần lữa không lên tiếng.
Kiên nhẫn của Giang Mộ Hành dần cạn khô, cau mày: "Nói."
"Không biết nói thế nào..." Yến Hảo mím môi, "Mẹ tôi uống rất nhiều rượu, ba tôi hút tận mấy điếu."
Đoạn lấy hai tay che mặt, như là đang nức nở: "Họ rất kinh sợ, cảm thấy tôi không nên như thế này, không nên thích một người cũng là con trai giống mình, liệu có phải sai ở đâu đấy không.
Nhưng họ không đánh mắng tôi, chỉ nói chuyện cùng tôi, nói mãi..."
Giang Mộ Hành trầm giọng ngắt lời Yến Hảo, mặt không cảm xúc: "Đã qua."
Yến Hảo nhìn hắn giữa kẽ tay: "Gì qua?"
Miệng Giang Mộ Hành thốt ra hai chữ: "Chuyện này."
Yến Hảo buông đôi tay che mặt, không có dáng vẻ nức nở, cũng không có nụ cười xảo quyệt nghịch ngợm.
Cậu chỉ cúi đầu nhìn giấy gói kẹo trên bàn, hồi lâu mới líu ríu: "Ai bảo cậu rõ ràng rất muốn biết mà không hỏi."
Ngực Giang Mộ Hành chợt tắc nghẽn.
Yến Hảo ngẩng đầu: "Lời tôi nói căn bản đều là thật, phản ứng của ba mẹ tôi đúng là thế."
Trên mặt Giang Mộ Hành không có biến hoá, đường cong hàm dưới lại thản nhiên căng chặt.
"Ban đầu họ phản đối, cũng có thể hiểu được.
Mười tám tuổi yêu đương không ai rõ có thể tiến bao xa, huống chi chúng ta đều là con trai.
Một khi bị trường phát hiện, không phải đơn giản yêu sớm bị phê bình một trận mà là đồng tính luyến ái, sẽ khiến dư luận sợ hãi, sẽ bị kỳ thị, sẽ bị chế giễu, rất có khả năng sẽ bị khai trừ, nguy hiểm quá lớn, con đường bước vào xã hội sau khi tốt nghiệp sẽ chỉ càng cực kỳ khó đi."
Kẹo hoà tan từng chút trong miệng Yến Hảo, ngọt lịm: "Nhưng tôi nói cậu là tín ngưỡng của tôi, vậy nên cuối cùng ba mẹ tôi vẫn đồng ý."
Dừng một khắc, Yến Hảo đỏ cả vành mắt, khoé môi lại nhếch lên: "Mẹ tôi bảo giới tính là tiếc nuối, song không mấy điểm trừ, vì bản thân cậu rất rất xuất sắc.
Ba tôi nói năm sau muốn cùng ăn tết, cậu phải biểu hiện tốt một chút, nếu không không có lì xì..."
Không chờ Yến Hảo nói hết, Giang Mộ Hành vốn luôn khép nửa mắt đột nhiên đứng dậy rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi camera.
Yến Hảo không thấy hắn, cảm xúc trào dâng đến đỉnh điểm bất thình lình hạ xuống, dở khóc dở cười: "Tôi còn chưa nói hết mà cậu đi đâu hả? Giang Mộ Hành? Lớp trưởng? Bạn trai?"
Chốc lát sau, Giang Mộ Hành về trước máy tính, thái dương và tóc trên trán có phần ẩm ướt.
Nét mặt không nhìn ra gì.
Yến Hảo dõi theo yết hầu nhấp nhô của Giang Mộ Hành, chính mình cũng vô thức nuốt nước bọt, miệng đắng lưỡi khô, cả kẹo trái cây cũng không cứu nổi cậu.
Chắc chắn Giang Mộ Hành đi rửa mặt điều chỉnh tâm trạng.
Yến Hảo không tưởng tượng ra dáng vẻ khi Giang Mộ Hành kích động và vui sướng, hắn luôn luôn kiềm chế, có lẽ trải nghiệm trưởng thành đã khiến hắn quen làm vậy.
Bên ngoài lạnh lùng đến mức nào, thì nội tâm nồng cháy đến cỡ đó.
"Bao giờ cậu nói với mẹ cậu?"
Sau khi bật thốt câu đó Yến Hảo hơi hoảng, ấp úng nói: "Tôi không vội lắm đâu.
Giờ chúng ta còn nhỏ, đường phải đi rất dài, nói thế nào chứ.
Tôi nghĩ..."
Giang Mộ Hành bỗng mở miệng: "Đã nói rồi."
Yến Hảo ngu ngơ: "Hả?"
Giang Mộ Hành vuốt mấy lọn tóc ẩm ướt ra sau, xương lông mày khắc sâu: "Lần mẹ tôi trốn khỏi viện điều dưỡng để ra ngoài, tôi đã nói với bà ấy trong phòng bệnh rồi."
Yến Hảo cả kinh nói không nên lời, sớm vậy ư?
Giang Mộ Hành lại nói lời kinh người: "Bà ấy đã nhận ra."
Yến Hảo hít vào một hơi, không phải bại lộ lúc cậu nhìn lén Giang Mộ Hành chứ?
Giang Mộ Hành qua loa: "Nguyên nhân nằm ở tôi."
Yến Hảo đã đơ, khi đó cậu thậm chí không biết tâm tư của Giang Mộ Hành với cậu, không hề phát hiện chút dấu vết nào.
Mẹ Giang Mộ Hành đã nhận ra ngay?
Yến Hảo thử hồi tưởng từng cảnh từ lúc cậu tiến vào phòng bệnh đến khi rời khỏi, Giang Mộ Hành đều rất bình thường, không có bất cứ khác lạ gì, cậu chỉ có thể rút ra một kết luận.
Không ai hiểu con bằng mẹ.
Tâm Yến Hảo có niềm vui, cũng có mất mát, tỏ tình bị giành trước, comeout cũng bị giành.
May mà thích không bị giành, là cậu thích Giang Mộ Hành trước.
Yến Hảo nghĩ vậy, không hiểu sao cậu bỗng hoài nghi bản thân khó tả.
Chắc là cậu...!thích trước ha?
.
"Vậy mẹ cậu nghĩ gì?"
Yến Hảo răng rắc cắn nát kẹo, ngũ quan thanh tú phóng đại trong màn ảnh, nốt ruồi nhỏ trên ấn đường xinh đến mức không cách tưởng tượng: "Bà ấy không nói gì cậu?"
Giang Mộ Hành xoa xoa thái dương: "Bà ấy tôn trọng lựa chọn của tôi."
Yến Hảo nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trước chuyến quốc khánh này, cậu tra xét rất nhiều tài liệu, comeout hết sức gian khổ, nhiều trong số đó kéo theo gió tanh mưa máu, có thể khiến một nhà đang yên bình long trời lở đất, nhưng cậu vẫn nắm chắc bảy phần rằng sẽ được ba mẹ thông cảm.
Hiện thực cũng thế, ba mẹ không tước đoạt quyền yêu của cậu.
Yến Hảo lo tình hình trong nhà Giang Mộ Hành.
Mẹ Giang Mộ Hành có vấn đề về mặt tinh thần, không thể bị kích thích.
Yến Hảo đã chuẩn bị xong cho một cuộc chiến gian nan, nào ngờ mọi thứ đã kết thúc vào thời điểm cậu không biết.
Về phần quá trình nói chuyện, Giang Mộ Hành sẽ không kể cho cậu.
Nếu muốn thì đã nói từ ban nãy.
Yến Hảo hít sâu, bất luận thế nào, kết quả đã tốt đẹp, cậu và Giang Mộ Hành đều vô cùng may mắn, thế nên phải tiếp tục tiến thẳng, tiến đến độ không tiến nổi nữa mới thôi.
"Cậu đi ngủ đi."
Yến Hảo lắng một hồi: "Tôi phải đi ăn tối."
Giang Mộ Hành không nói lời nào nhìn cậu, nhìn đến mức mặt cậu đỏ tới mang tai mới lên tiếng: "Nhớ phải làm bài tập."
Yến Hảo vốn đang chờ nghe lời tâm tình: "..."
"Biết biết, đảm bảo sẽ hoàn tất hết bài đem theo."
"Khoan đã!"
Yến Hảo gọi Giang Mộ Hành một khắc trước khi hắn tắt video, nhanh chóng đưa tay phải ra, khép ngón giữa và ngón áp út, dựng thẳng ngón cái, ngón trỏ, ngón út.
Quơ quơ trước ống kính.
Tắt video, Giang Mộ Hành biến mất khỏi tầm mắt Yến Hảo, bao gồm cả cái tai đỏ bừng.
Yến Hảo cười ngu thật lâu.
Đời này cậu sẽ chẳng trêu ghẹo ai như thế.
Thủ ngữ nọ cậu học trên mạng, ngón út là I, ngón cái và ngón trỏ là L, ngón cái và ngón út là Y, theo thứ tự là I, L, U.
Giơ hết lên một lần, chính là I LOVE YOU.
Thủ ngữ quốc tế của "tôi yêu bạn".
Yến Hảo không thạo lắm, đợt dưới lầu là lần đầu tiên cậu tạo thủ ngữ đó, nỗi sốt sắng rõ rệt kéo căng cổ họng, ngón tay cứng ngắc, mà vẫn muốn ra vẻ tự nhiên tuỳ tiện.
Giang Mộ Hành biết hàm nghĩa của thủ ngữ là tốt rồi.
Yến Hảo bất giác làm thủ ngữ với không khí, muốn luyện cho thuần thục hơn xíu, cuối cùng tự nhủ câu: "Ngu ngốc."
Ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn làm hai ba lượt.
.
Yến Hảo thức đêm hoàn thành bài tập, đánh một giấc đến hừng đông, "người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái"* kéo dài cả một buổi sáng, khi thấy Uông Phi Phi thì giảm bớt hơn phân nửa.
*Một câu thành ngữ.
Uông Phi Phi đến để xin lỗi, thấy Yến Hảo không để ý tới cô, khuôn mặt tươi cười không nhịn nổi nữa.
Ánh nắng tươi sáng, Yến Hảo đang tưới hoa trong vườn, mặc quần áo thể thao màu trắng,