Tống Nhiên bị Dương Tùng và Hạ Thuỷ dồn vào con ngõ nhỏ.
Dương Tùng nhìn cậu ta chòng chọc, ánh mắt chưa bao giờ hung ác đến vậy: "Người anh em, mày dám đồn ra thì tao gọt mày."
Hạ Thuỷ tạo thủ thế chém dao: "Gọt như gọt dứa."
Tống Nhiên rùng mình một cái, chẳng biết đã áp lưng vào vách tường từ bao giờ, buốt.
Dương Tùng đạp một chân lên tường, khống chế Tống Nhiên giữa mình và bức tường, ngang ngược càn rỡ khom lưng cảnh cáo: "Lỡ mồm cũng không được, nhất định phải khoá kín miệng cho tao."
Hạ Thuỷ khoanh tay đứng bên cạnh: "Nằm mơ cũng không thể nói."
Tống Nhiên dở khóc dở cười: "Chuyện lúc ngủ tao biết thế nào được?"
Dương Tùng "xì": "Ngày nghĩ đêm mới mơ.
Ban ngày mày đéo nghĩ, tối sẽ không mơ tới."
Hạ Thuỷ có phần tán thành gật đầu: "Đúng là cái lý này."
Tống Nhiên: "..."
Tuyết tựa dây lụa bay lượn từ vùng trời của con ngõ nhỏ chật hẹp, một hai bông rơi trên người cả ba, tan thành nước đá, để lại ngày càng nhiều vệt ướt.
Kính Tống Nhiên lại mờ, lau thế nào vẫn không rõ, cậu ta dứt khoát cất kính vào túi, híp mắt nhìn Dương Tùng và Hạ Thuỷ.
"Tụi bây biết từ bao giờ?"
Dương Tùng và Hạ Thuỷ không trả lời.
Tống Nhiên lại hỏi: "Vậy bọn mày định làm thế nào?"
Dương Tùng và Hạ Thuỷ vẫn không mở miệng.
"Kệ à?"
Tống Nhiên đẩy kính theo thói quen, đẩy phải khoảng không bèn cọ lên sống mũi: "Trong thời điểm lớp 12 quan trọng này, một khi tình yêu đồng tính bị người ta phát hiện sẽ dấy lên dư luận vô cùng đáng sợ, cuối cùng chia tay rất thê thảm."
"Chẳng phải năm ngoái bên tam trung có một ví dụ sống đấy à?"
"Có một đứa tuy so ra vẫn kém độ đỉnh của lão Giang, nhưng nói thế nào cũng có một huy chương vàng cấp quốc gia, là cán bộ ưu tú, chỉ vì đồng tính mà trực tiếp chuyển trường.
Nói với bên ngoài là chủ động chuyển, nhưng sự thật ra sao thì đâu ai biết.
Đứa còn lại là bạn cùng bàn cậu ta, phú nhị đại đầu gấu, nhà rất có tiền, bình thường là loại người hung hãn, kết quả sau khi chuyện xảy ra vẫn bị gia đình đưa ra nước ngoài thật nhanh đấy thôi."
"Trôi qua một năm rồi, nhưng tam trung vẫn thảo luận về bọn họ, coi bọn họ như khác loài, thành kiến cực lớn."
Tống Nhiên không khỏi thở dài: "Đang yên bình, sao lại thành đồng tính chứ?"
Mặt Dương Tùng xanh mét: "Mày có ý gì?"
Hạ Thuỷ nhăn mày: "Đồng tính thì làm sao?"
"Không sao cả."
Tống Nhiên bị điệu bộ gà mái bảo vệ con non, muốn xông lên dùng cánh vỗ chết cậu ta chỉnh cho giơ hai tay lên: "Anh đẹp trai chị xinh gái ơi, bình tĩnh tí, tao chỉ bùi ngùi chút thôi, thật sự không có ý gì khác."
Bấy giờ Dương Tùng và Hạ Thuỷ mới khôi phục bạn học tình thương mến thương.
"Tao nói thật, kinh ngạc thì nhất định tao có, tao tin bọn mày cũng thế, đều cảm thấy không thể tưởng tượng, không tin cho lắm, nhưng cũng rõ rằng đây là sự thật.
Dáng vẻ lão Giang gạt bông tuyết cho Yến Hảo biểu đạt hoàn mỹ thứ gọi là tình yêu sẽ toát lên khỏi đôi mắt, thật không thể thật hơn."
Trên khuôn mặt nhã nhặn của Tống Nhiên viết đầy vẻ phức tạp: "Tao không tồn tại mấy thứ dạng như buồn nôn kỳ thị.
Tao và lão Giang có giao tình nhiều năm, mà tao rất thích Yến Hảo..."
Dương Tùng nắm chặt cổ áo Tống Nhiên, xách cậu ta lên một chút: "Mày nói gì cơ?"
Hạ Thuỷ khẽ cười: "Nghĩ kỹ hẵng nói."
Tống Nhiên vội giải thích: "Tao chỉ thích theo kiểu bạn bè, bạn bè bình thường!"
Dương Tùng buông cổ áo cậu ta.
Hạ Thuỷ cho cậu ta cây kẹo que.
"..."
Tống Nhiên lau mồ hôi lạnh trên trán, tình thế hiện tại căng thẳng vậy ư? Không để ý sẽ đổ máu tươi tại chỗ.
.
Tuyết rơi nhiều, gió cũng lớn, Hạ Thuỷ co ro bung cây dù đỏ: "Chuyện này chỉ có ba chúng ta biết thôi, phải giữ đến chết.
Thề đi, ai nói ra, ai bàn một lần bị cắm sừng một lần, bị cắm đến tận già."
Động tác bóc vỏ kẹo que của Tống Nhiên khựng lại, miệng giật giật nói: "Không cần thiết đâu nhỉ?"
Dương Tùng khoác vai cậu ta, tăng thêm lực: "Bạn ơi?"
"Tao thề tao thề."
Tống Nhiên và Hạ Thuỷ Dương Tùng vỗ tay tuyên thệ, mỗi cái tay đều cóng đến mức cực kỳ cứng.
"Lần thề này, tao cảm giác có hơi ngu xuẩn."
Dương Tùng: "Đúng thực."
Hạ Thuỷ nối tiếp: "Nhưng vẫn phải thề.
Thôi nào, lên đê."
Thế là ba người thề, giao ước giữ kín như bưng.
Độ tuổi mười tám mười chín, làm một chuyện, ra một quyết định vừa đơn giản lại đơn thuần.
Tống Nhiên cắn kẹo que, cây nhựa hơi động đậy: "Tao nghĩ với tư cách là bạn, nếu biết chuyện vẫn nên tìm họ nói chuyện chút.
Thứ nhất là để tỏ thái độ của chúng ta cho bọn họ yên tâm, rằng chúng ta tôn trọng và chấp nhận lựa chọn của họ.
Thứ hai là cần dặn họ phải chú ý nhiều hơn, không nên vì tham lợi nhỏ mà đánh mất lợi lớn, để rồi phải đi theo con đường bi thảm của cặp tam trung kia.
Bọn mày thấy sao?"
"Không cần nguyên đám lên, có thể cử một đại diện đi nói chuyện."
Hạ Thuỷ kéo khăn quàng cổ lên che khuất miệng mũi, ngón tay chỉ Dương Tùng: "Mày đi đi."
Phản ứng của Dương Tùng chẳng hề nhiệt tình.
Cậu ta là người biết sớm nhất, muốn nói đã nói từ lâu.
Sở dĩ tránh né suốt cũng là vì do dự, sợ đầu óc nhất thời chập mạch sẽ nói vài lời khiến bạn thân không thoải mái.
"Yên tâm đi, mày không bị thất sủng, giữa đám bạn bè chí cốt mày vẫn thống trị.
Cho dù lỡ mồm nói sai, Tiểu Hảo cũng sẽ không làm gì mày."
Hạ Thuỷ xúi giục: "Giao tình quần thủng đít, ngoài mày còn ai?"
Tống Nhiên tỏ thái độ: "Tao bầu cho Dương Tùng một phiếu."
Dương Tùng: "..."
.
Hơn chín giờ tối, Yến Hảo nhận được điện thoại từ Dương Tùng.
Lần đầu tiên Dương Tùng chỉ thở khi bắt máy, không đùa giỡn.
Yến Hảo hiểu ngay mục đích của cuộc gọi này trong giây lát, cậu vùi mình trong ghế, đột ngột nói: "Quyết định nói chuyện với tao rồi à?"
Vài giây sau Dương Tùng bật ra bốn chữ: "Nói chuyện cái rắm."
Cái giọng ngả ngớn này khiến Yến Hảo thả lỏng, có vẻ Dương Tùng đã gỡ rối xong tơ vò trong lòng mình.
Cậu co chân, tư thế ngồi hết sức thư giãn.
"Tao còn tưởng phải chờ tới năm sau."
Dương Tùng không tiếp câu này: "Ai kia đang ở bên cạnh mày?"
"Không có ở đây." Yến Hảo nói, "Cậu ấy xuống lầu mua dưa hấu cho tao rồi."
Dương Tùng: "Trời lạnh chết mẹ mà ăn dưa hấu gì?"
Yến Hảo: "Chả biết, tự dưng muốn ăn thôi."
Dương Tùng: "Mày có rồi?"
Yến Hảo: "Ừm, hai tháng rồi."
Dương Tùng: "..."
Yến Hảo hơi ngồi dậy, bốc hai ba hạt điều ăn: "Nói đi."
"Mày muốn biết gì tao đều có thể kể mày nghe."
Dương Tùng châm thuốc làm hai hơi: "Bắt đầu từ bao giờ?"
"Mày đang chỉ lúc tao bắt đầu có tình cảm với Giang Mộ Hành?"
Yến Hảo khều khều tóc mái: "Từ hồi thi cấp ba, trên trường thi."
Dương Tùng sợ ngây người: "...!Đuỵt!"
"Cái tối tao với Trình Linh Linh thành người yêu, xác định quan hệ tao kể cho mày ngay."
Dương Tùng phẫn nộ lại tủi thân: "Mày đây, đéo mẹ yêu thầm giấu giếm tao tận mấy năm, được lắm anh Hảo!"
Nói đến đoạn sau còn hơi nghiến răng nghiến lợi.
Yến Hảo