Yến Hảo cũng thấy Giang Mộ Hành hay, hay ra vẻ.
Hơn nữa còn biết thính cậu, thính ngầm.
Cái gì cũng mang đậm màu sắc "Giang Mộ Hành", bao gồm cả những lúc cưng cậu.
Giang Mộ Hành là kiểu bên ngoài lạnh lùng, bên trong cảm xúc cuồn cuộn điển hình.
Không biểu hiện ra ngoài, cần tốn thời gian tìm tòi dấu vết để lại.
Khi tìm thấy quy luật sẽ phát hiện mọi thứ đều có manh mối lần theo.
Yến Hảo chấp nhận tất cả thay đổi của Giang Mộ Hành, đồng thời thích, thậm chí có đôi phần chờ mong, song không bắt ép.
Kể từ khi Giang Mộ Hành trở thành người yêu, dù hắn bắt đầu tuỳ ý và nhiệt tình hơn từng chút một, hay vẫn giữ vẻ vô vị thu liễm bao lâu nay đều ổn cả.
Chỉ cần hắn thuộc về cậu, in dấu bạn trai Yến Hảo, vĩnh viễn là của riêng cậu.
.
Tuyết rơi không ngớt, cảnh đêm ngày càng thêm bạc trắng.
Yến Hảo ăn dưa hấu xong tranh thủ làm bài.
Sau khi hoàn thành một phần, cậu thở dài: "Thi đại học xong tôi muốn vứt hết sách đi.
Không đúng, phải xé."
"Đời này tôi không muốn thấy chúng nó thêm lần nào nữa."
Yến Hảo xoa cái cổ đau nhức, nhấn mạnh lặp lại: "Đời này không thèm coi lại."
Giang Mộ Hành ở bên cạnh bọc bìa bao cho quyển vở chép lỗi sai của cậu: "Đau khổ vậy à?"
"Là tra tấn, giày vò."
Mắt Yến Hảo bị tóc đâm, cậu kiếm dây thun cột tóc mái: "Tôi mong kỳ thi đại học đến mau mau, ước gì sáng mai vừa dậy đã vô trường thi ngay.
Nhưng tôi sợ mình chưa đủ chuẩn bị.
Đại học A mà, trường hàng đầu cả nước, tôi cảm giác hiện tại tôi vẫn chưa ổn lắm."
Giang Mộ Hành trần thuật: "Kém xa."
Yến Hảo giả bộ giận nhíu mày: "Cậu nói vậy đả kích đến lòng tự tin của tôi, không sợ tôi khóc cho cậu xem?"
Giang Mộ Hành khựng lại, đầu hướng sang cậu.
Yến Hảo đối diện với Giang Mộ Hành, cảm giác có một khắc nhiệt độ ánh mắt hắn cực kỳ bất bình thường, lòng không khỏi nảy sinh một suy đoán kỳ dị: "Lẽ nào cậu thích xem tôi khóc?"
Giang Mộ Hành tiếp tục bao bìa, không nói tiếng nào.
Không phủ nhận, tương đương thừa nhận.
Yến Hảo phấn khởi tiến đến bên tai hắn, thỏ thẻ: "Giang Mộ Hành, cậu hơi biến thái đó."
Một giây sau cười lên: "Tôi cũng biến thái, hai ta nhất định là người cùng ăn một nồi cơm."
Giang Mộ Hành khẽ dạy bảo: "Ngồi yên."
"Được." Yến Hảo nhấc chân, ngồi xuống đùi hắn.
Giang Mộ Hành: "..."
.
"Hôm nay tôi có đọc một bài văn, nó bảo lớp 12 là thời gian tươi đẹp nhất trong đời."
Yến Hảo bưng mặt Giang Mộ Hành, quyến luyến không rời vuốt ve đường cong lập thể rõ ràng của hắn: "Thầy Tiểu Giang ơi, thầy giảng em nghe xem lớp 12 tươi đẹp ở đâu?"
Giang Mộ Hành phân tích cho cậu nghe thật: "Lớp 12 tươi đẹp ở ba điểm."
"Một, sự dũng cảm tiến lên chinh phục khát vọng.
Hai, lòng hăng hái hừng hực hướng tới.
Ba, bản thân thanh xuân chính là một định nghĩa tươi đẹp."
Yến Hảo có ảo giác đang đi học.
Không đúng, không phải ảo giác.
Cậu sờ sống mũi cao của Giang Mộ Hành: "Tuy cậu nói rất có lý, nhưng chắc đã qua cái tươi đẹp nhất rồi, tôi cảm giác đại học mới đúng, vừa tự do vừa có thời gian chơi."
"Chơi?"
Giang Mộ Hành cau mày: "Đến khi cậu lên đại học, cậu sẽ phát hiện cấp ba mới là thời gian cậu muốn trở về nhất."
"Nói cứ như cậu ba mươi bốn mươi rồi không bằng." Yến Hảo bĩu môi, "Rồi rồi, cấp ba của cậu không giống cấp ba của đám người bình thường bọn tôi.
Tôi trao đổi với một học thần như cậu có nghĩa lý gì.
Giữa hai ta có một bức bình phong ngăn cách."
Hai tay cậu vẽ hờ: "Bình phong ngăn cách, thấy không?"
Giang Mộ Hành nói: "Cậu đang vẽ hình đa giác."
"..." Đây là trọng điểm?
Nhớ đến chuyện gì, Yến Hảo áp trán Giang Mộ Hành hỏi: "Nếu lúc ấy khi chúng ta đến đại học A đi dạo, tôi cảm thấy rất bình thường, không thích, thì cậu sẽ làm thế nào?"
Giang Mộ Hành ôm eo cậu: "Tôi từ chối trả lời giả thiết kiểu này."
Yến Hảo giần giật miệng, hai tay choàng cổ hắn, nũng nịu lắc lư: "Tôi tò mò, cậu nói một chút thôi."
Hồi lâu Giang Mộ Hành đáp: "Thuận theo tự nhiên."
Yến Hảo vừa xuôi theo vừa không nhìn Giang Mộ Hành chòng chọc: "Nghĩa là sao?"
Giang Mộ Hành khép nửa mắt: "Nghĩa trên mặt chữ."
Yến Hảo không thấy rõ thứ trong đôi mắt hắn, bèn chìa tay vén đôi mi dài dày của hắn: "Thế là muốn đẩy tôi đi chỗ khác à?"
Vừa nói xong, thì Giang Mộ Hành hôn lên.
Toàn thân Yến Hảo lập tức phát run, mềm nhũn trong lồng ngực hắn, tâm tư so đo "nếu như" gì đấy biến mất.
Những quyển sách giáo khoa, sách tài liệu, các dạng bài thi của lớp 12, và có lẽ cả bài ghi của Giang Mộ Hành nữa, thi đại học xong Yến Hảo sẽ không xé toang mà sẽ cất giữ cẩn thận, để cùng chỗ với cay đắng ngọt bùi của đoạn năm tháng này.
Cấp ba đối với Yến Hảo mà nói, là địa ngục và cũng là thiên đường.
Cậu sẽ hoài niệm, nhưng sẽ không mong một đời dừng lại trong quãng thời gian này.
Bởi tuy rằng tốt nghiệp là bước ngoặt, ngã ba đường, nhưng Yến Hảo và Giang Mộ Hành sẽ không rời nhau, bọn họ muốn tay trong tay bước đến lộ trình kế tiếp.
Tương lai có Giang Mộ Hành, mọi thứ đều rực rỡ màu sắc.
.
Giang Mộ Hành đang giảng đề thi cho Yến Hảo thì bỗng nhận cuộc gọi từ Hoàng Tự, hẹn đám bọn hắn ăn cơm.
Lần hẹn ăn cơm này rất vi diệu, trước đó không chào hỏi cái nào, địa điểm không phù hợp lắm, thời gian càng không thích hợp.
Yến Hảo và Giang Mộ Hành bắt xe chạy sang.
Trời đổ tuyết, dòng xe cộ ùn tắc, đi một lát dừng một lát, Giang Mộ Hành chịu đại tội, xuống xe nôn ngay.
Yến Hảo nửa ngồi xổm vỗ lưng hắn, đau lòng không chịu nổi.
Giang Mộ Hành súc miệng xong đóng nắp bình giữ nhiệt đứng dậy: "Đưa balo cho tôi."
Yến Hảo lấy balo trên lưng xuống: "Lúc về đi tàu điện ngầm đi, rồi đổi sang xe buýt, giống như hai trạm ấy."
Giang Mộ Hành cất bình giữ nhiệt vô một bên túi balo: "Trước hết đừng đề cập chuyện này với tôi."
"..."
Liếc thấy gì, Yến Hảo sững người: "Đó không phải anh Tự sao?"
Giang Mộ Hành nhìn theo tầm mắt cậu.
Hoàng Tự ngồi xổm ở lề đường cách đó không xa nghe một ca sĩ hát rong hát, nghe đến là say sưa ngon lành.
Yến Hảo hơi khó hiểu: "Sao anh Tự không chờ đám bọn mình trong quán lẩu?"
Giang Mộ Hành nhăn đôi mày núi, như có điều suy tư.
Chẳng biết bông tuyết thu nhỏ từ bao giờ, cũng trở nên dày hơn, bắt mỗi người đi đường nhận một cái ôm lạnh băng.
Hoàng Tự ngồi xổm ở chỗ nọ, tay ôm chân, cằm chống trên cánh tay, trông như một đứa trẻ cô đơn.
Yến Hảo chưa từng thấy dáng vẻ này của anh Tự, trong ấn tượng y là một con người vô cùng nam tính mạnh mẽ và cực kỳ hạnh phúc.
Lòng cậu nổi nỗi bứt rứt, cảm giác không chỗ nào hợp lý hết, kiềm không được quay đầu hỏi Giang Mộ Hành: "Dạo này cậu có liên lạc với anh Tự không?"
Giang Mộ Hành lắc đầu.
Yến Hảo bắt gặp ánh nước trên mặt Hoàng Tự, không giống như tuyết tan, mí mắt cậu giật mạnh một cái, nắm ống tay áo Giang Mộ Hành theo bản năng: "Có phải anh Tự cãi nhau với bạn gái anh ấy không?"
Giang Mộ Hành thấp giọng mở miệng: "Không biết."
"Lát nói chuyện chúng ta chú ý chút." Đoạn Yến Hảo giơ tay khua, "Anh Tự ơi!"
Hoàng Tự nhìn sang hướng bọn họ.
Mái tóc vốn dĩ màu vàng óng nay đã nhuộm đen, không đeo cặp bông tai bạc, cũng không mặc bộ đồ mang chất punk thường diện trong quán bar, mà là áo khoác đen phối quần bò, vô cùng hợp với dáng vẻ độ hai mươi.
Yến Hảo có dự cảm xấu, nó quẩn quanh lòng cậu một cách đầy mãnh liệt, anh Tự gặp chuyện rồi.
Chỉ là không biết liên quan đến tình yêu của y, hay là tình thân.
.
Vào giờ này, khách trong tiệm vẫn rất đông như cũ, hét hò ầm ĩ, hương vị thơm ngon lan toả khắp bốn phía.
Trời tuyết làm nổi bật thêm rất nhiều phần hấp dẫn và đáng yêu cho nồi lẩu.
Chỗ do Yến Hảo chọn, ngay cả nước lẩu và đồ ăn cũng do cậu chọn.
Giang Mộ Hành không biết đang suy nghĩ gì, kể từ khi ngồi xuống không nói một lời nào, Hoàng Tự thì rất tuỳ ý, thiếu điều khắc hai chữ đó lên mặt.
Yến Hảo rung cặp chân bắt tréo, cậy cậy ngón tay, gãi gãi mặt, liên tục tạo động tác nhỏ.
"Tiểu Hảo, hai quyển sách tài liệu lý anh đưa cho Tiểu Giang