Chân Yến Hảo bị đập tạo nên một vết thương.
Da cậu trắng nên cục máu bầm trông cực kỳ gai mắt.
Giang Mộ Hành cau chặt mày.
Yến Hảo sợ bị hắn dạy dỗ, nhỏ giọng làm nũng: "Đau lắm."
"Cái giây đập vào đau đến nghẹt thở, tôi gắng gượng cầm cự đến nhà vệ sinh, lúc còn ở bàn suýt bật khóc như mưa."
Một tay Giang Mộ Hành nắm bắp chân trắng nõn của Yến Hảo, hờ hững dùng ngón cái vân vê.
"Đừng."
Cơ thể Yến Hảo dần nóng lên, cậu một phát bắt lấy cổ tay Giang Mộ Hành: "Đừng làm vậy..."
Giang Mộ Hành không mở miệng, cũng không dừng động tác, chẳng hề bao hàm tí ti ý vị tình dục, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Yến Hảo tăng thêm lực tóm tay Giang Mộ Hành, đầu ngón tay đâm vào da thịt rắn rỏi của hắn: "Có thể đừng sờ nữa không? Tôi sắp cứng rồi này."
Giang Mộ Hành ngước mắt.
Yến Hảo thở dốc đầu hàng hắn: "Cậu muốn nói gì cứ việc nói, tôi cam đoan nghe lời cậu, chỉ cần cậu đừng trêu tôi."
Mắt Giang Mộ Hành sâu không thấy đáy: "Không có gì muốn nói cả."
"Ra." Yến Hảo gạt tay hắn, nhanh chóng kéo ống quần xuống đứng dậy, "Không nói thì tôi ra ngoài, anh Tự vẫn đang chờ mình đấy."
Dứt lời liền đi về phía chỗ rửa tay, tay bị kéo, bên tai là giọng Giang Mộ Hành.
"Chuyện anh Tự..."
Người Yến Hảo khựng lại, xoay cổ ngoảnh đầu.
Giang Mộ Hành không nói một lời, lông mày nhíu vô, giãn ra, rồi lại nhíu.
.
Yến Hảo nhìn mà sốt ruột hộ hắn: "Cậu yên tâm đi, tôi không có nghĩ ngợi lung tung."
Giọng Giang Mộ Hành nặng trĩu mở miệng: "Vậy sao cậu đột nhiên nói muốn học cùng một chuyên ngành với tôi?"
"Cũng không phải đột nhiên." Yến Hảo vừa để ý cửa, vừa mặc cho Giang Mộ Hành kéo mình, luồn cái tay để không vào trong vạt áo len của Giang Mộ Hành, quen thuộc đồ theo đường cong cơ thể hắn, "Tôi đã nghĩ rất lâu, mãi chưa quyết định, có băn khoăn."
"Tôi rất dính cậu, cái này cậu biết.
Song tục ngữ có câu, xa thơm gần thối, khoảng cách sinh ra cái đẹp..."
Yến Hảo đánh đàn trên cơ bụng Giang Mộ Hành: "Thực ra nói cách khác là, mỗi người chúng ta đều là cá thể độc lập.
Tìm được bạn đồng hành rồi, tốt nhất hai bên cũng phải có không gian riêng, như vậy mới có thể giữ tươi, giữ gìn cân đối."
"Hướng đi tình cảm của anh Tự và người yêu anh ấy giáng tôi một đòn dữ dội.
Tôi nghĩ lên đại học cứ nên học cùng ngành với cậu thì hơn.
Sau này có vấn đề liên quan đến học thuật, cậu có thể tìm tôi trao đổi, tôi phấn đấu đuổi theo cậu."
"Về phần khoảng cách thoả đáng, lên đại học hẵng tính.
Dù sao tôi cũng không muốn cậu tìm người khác để thảo luận nghiên cứu việc học."
Giang Mộ Hành trầm mặc chốc lát: "Đây là tất cả những điều cậu nghĩ?"
Ánh mắt Yến Hảo phập phù khụ một tiếng, hắng giọng: "Gần như vậy."
Giang Mộ Hành đè lại móng vuốt bên trong áo len.
Yến Hảo không giằng ra, cậu không sờ soạng nữa, cậu chưa bao giờ có sức chống cự với uy hiếp này, đành phải nói thật.
"Cậu có nhớ tôi từng thảo luận với cậu về nỗi đau ba năm, cơn ngứa bảy năm không? Ở đại học A ấy."
Mắt Giang Mộ Hành lộ vẻ suy tư: "Có."
Yến Hảo nói tiếp: "Khi đó tôi nói anh Tự và bạn gái anh ấy là năm thứ bảy, không biết có ngứa không.
Cậu bảo..."
Giang Mộ Hành ngẩng đầu: "Ngứa thì gãi."
"Đúng, cậu trả lời tôi như thế."
Yến Hảo thở dài: "Lúc đó tôi đáp ngứa này không phải ngứa kia mà là ngứa trong lòng, không dễ gãi.
Cậu nói chẳng có gì là không dễ, quan trọng phải xem có nguyện ý hay không.
Giờ tôi bỗng có cảm giác cảnh còn người mất."
Giang Mộ Hành day thái dương: "Vẫn cứ nghĩ nhiều."
Yến Hảo không tán đồng bĩu môi: "Tôi đây gọi là biểu lộ cảm xúc."
Giang Mộ Hành không tranh cãi với cậu: "Bất luận là gì, tôi hy vọng cậu cũng có thể nói ra, nói cho tôi biết, đừng tự mình dồn nén trong lòng."
Yến Hảo "Ò", gãi cái đầu đang cúi: "Sau thủ vững một năm, chúng ta sẽ nghênh đón nỗi đau ba năm, vượt qua rồi vẫn còn xa cách năm năm đang chờ chúng ta, sau đó mới đến cơn ngứa bảy năm."
Mặt Giang Mộ Hành đen đi mấy phần: "Mấy cách nói này ở đâu ra?"
Yến Hảo nhún vai: "Chị Baidu."
Kích thích như đánh phó bản.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, có người đi vào.
Yến Hảo và Giang Mộ Hành rời khỏi nhà vệ sinh, lướt qua hai người nam nọ, nhận được ánh mắt dò xét.
Biết đâu đã nhận ra gì đó, biết đâu chỉ là tuỳ tiện quét mắt một vòng.
Yến Hảo túm tóc mái, hít sâu một hơi.
Bảy năm kiên trì rốt cuộc nói cắt đứt là cắt đứt, giống như bọt nước.
Thật khiến người ta thổn thức.
Yến Hảo thầm nghĩ, nếu tình yêu là một loài cây cối hoa cỏ, thì nó có thể luôn hướng về mặt trời để sinh trưởng hay không phụ thuộc vào những sự thấu hiểu, kiên định, bao dung mà nó được đưa vào.
Dựa cả vào chất dinh dưỡng chúng cung cấp.
Giữa các cặp dị tính, giao lưu kết nối là vương đạo.
Nhưng với đồng tính, ngoại trừ giải quyết các loại vấn đề lớn nhỏ của hai người còn phải ứng phó với dư luận và ánh mắt chung quanh.
Giang Mộ Hành nhiều lần nhắc đến một câu với cậu, phải chắc chắn quyết định của bản thân.
Hiển nhiên là sợ cậu không chịu nổi ác ý của thế giới này, nửa đường bỏ cuộc.
Yến Hảo liếc Giang Mộ Hành, ghé bên tai hắn thật nhanh nói một tiếng: "Bạn học, cậu đẹp trai ghê."
Giang Mộ Hành mặt không cảm xúc.
Yến Hảo thở dài: "Sao cậu lại đẹp trai thế hả?"
Giang Mộ Hành vẫn không phản ứng như cũ.
Yến Hảo khoác vai hắn như lưu manh: "Có bạn trai chưa? Tôi đoán nhất định có, vả lại cũng rất đẹp trai."
Giang Mộ Hành: "..."
Yến Hảo nhìn yết hầu Giang Mộ Hành lên xuống, gợi cảm chết người, cậu liếm môi, nhịn xuống kích động muốn cắn một cái.
Nói nhiều thêm nữa đều không đủ biểu đạt tâm ý của mình, cứ để thời gian chứng minh đi.
.
Lúc Yến Hảo và Giang Mộ Hành về bàn, Hoàng Tự đang nhắn tin với người khác.
"Chỉnh nhỏ lửa rồi, hai đứa mau ăn đi."
Giang Mộ Hành hỏi: "Anh Tự, anh gọi bọn tôi đến ăn cơm là vì chuyện gì?"
Hoàng Tự nhẹ tênh: "Anh đã ký với một công ty quản lý."
Giang Mộ Hành: "..."
Yến Hảo: "..."
Hoàng Tự nhắn tin xong đặt điện thoại bên cạnh bàn: "Sao không ai nói gì vậy?"
Yến Hảo dịch cái mông lệch ra một nửa về ghế, uống vài hớp nước ngô cho đỡ sốc.
Sắc mặt Giang Mộ Hành bình tĩnh: "Thế ban nhạc của anh thì sao?"
Hoàng Tự nghịch hộp khăn giấy: "Giải tán rồi."
Yến Hảo suýt bị sặc.
Bom hạng nặng liên tiếp đến, chỉ sợ vẫn chưa hết.
"Trong ban nhạc ngoại trừ anh, những người khác hoặc sắp sửa ba mươi, hoặc đã ba mươi mấy."
Hoàng Tự mất tập trung nói: "Hai năm nay gia đình bọn họ ngày càng ý kiến nhiều, cảm thấy tuổi họ không còn nhỏ, nên tìm một công việc tử tế, kết hôn sinh con."
"Bọn họ muốn rút lui dưới áp lực, lại sợ có lỗi với anh em, không ai dám mở lời, cứ dùng dằng mãi."
"Ban nhạc do anh thành lập, vậy thì để anh nói giải tán, cũng coi như là đến nơi đến chốn."
Yến Hảo đá đá Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành vớt hai sợi rong biển thả vào bát Yến Hảo, ngẩng đầu hỏi Hoàng Tự: "Công ty quản lý ở đâu?"
Hoàng Tự: "Thành phố A."
Giang Mộ Hành: "Họ thu xếp cho anh đi theo hướng gì?"
Hoàng Tự: "Chắc ca hát, làm nhạc gốc, anh cũng không hứng thú với cái khác."
Giang Mộ Hành: "Anh sang bên đấy, ba anh..."
Hoàng Tự: "Ông ấy đã mất vào tuần trước."
Khoé môi Giang Mộ Hành nén xuống trong giây lát.
Yến Hảo nuốt thức ăn, không biết nên nói gì.
Trước đây cậu cảm thấy ngoại hình anh Tự rất có hương vị đàn ông, tự mang hào quang sân khấu mạnh mẽ, giọng rất giàu sức hút, lại còn biết sáng tác, không tiến vào giới giải trí là có kiên định của chính mình.
Bấy giờ anh Tự đã buông kiên định xuống.
Y vào giới giải trí, không phải do giận bạn gái cũ hay chứng minh điều gì, mà nhất định là bởi muốn đổi cách sống.
Người thân, người yêu, ban nhạc, đánh mất từng thứ thuộc về mình, để khiến bản thân giải thoát rồi làm