Dương Tùng đĩnh đạc tiến về phía bồn rửa.
Tống Nhiên và Hạ Thuỷ chú ý kỹ động tĩnh, hai người họ chứng kiến Dương Tùng tới gần bồn rửa, không làm gi khác, cũng chẳng nói gì, song sắc mặt Giang Mộ Hành bao phủ tầng sương lạnh ngay phút chốc.
Thật sự là phát một.
Dương Tùng hất cằm về phía họ, thấy chưa?
Trong đôi mắt sau thấu kính của Tống Nhiên tràn ngập sự không thể tưởng tượng: "Kiếp trước lão Giang là bình giấm?"
Hạ Thuỷ đè thấp giọng: "Tao cảm giác là vại giấm."
Cô giải thích khi Tống Nhiên quăng ánh mắt khó hiểu sang: "Vại lớn hơn nhiều so với bình, cũng sâu hơn rất nhiều so với bình."
Tống Nhiên: "..."
Bầu không khí xung quanh bồn rửa có phần nặng nề.
Dương Tùng đứng bên còn lại Yến Hảo: "Tiểu Hảo, bánh kem đến chưa?"
"Đến lâu rồi, đang cất trong tủ lạnh kìa." Yến Hảo nói, "Tám tấc, mấy người chúng ta gần như có thể ăn hết trong một lần, khỏi để qua đêm."
"Mỗi năm mẹ mày lại mời bậc thầy đỉnh cấp làm bánh ngọt cho mày, có một không hai trên thế giới.
Nào giống mẹ tao, sinh nhật tao, bà ấy toàn nấu đồ ăn bóng đêm cho tao, lần nào trông cũng như phim thảm hoạ..."
Dương Tùng liếc về phía Giang Mộ Hành mang theo áp suất thấp khắp người rời đi, "xì" nói: "Ngay cả giấm của bố đây nó cũng ăn."
Yến Hảo chải tóc trước gương: "Ồ."
Khoé miệng Dương Tùng giật giật: "Chỉ ồ?"
"Có phải ham muốn độc chiếm mày của thằng đó quá mức rồi không?"
"Vẫn ổn đấy chứ." Yến Hảo đặt lược gỗ lên bàn, "So ra tao nghiêm trọng hơn."
Dương Tùng hoài nghi mình lãng tai: "Mày nói gì cơ?"
Yến Hảo buộc chặt tóc mái: "Mày không nghe nhầm đâu."
Dương Tùng nhăn mày hít một hơi: "Má! Mày yêu đương thật đúng là kinh thiên địa khiếp quỷ thần."
Yến Hảo rỉ tai Dương Tùng: "Bạn trai tao ghen vì tao, trong lòng tao siêu thoải mái, nên khổ mày rồi người anh em."
Dương Tùng thấy dáng vẻ hạnh phúc của bạn thân, đành nuốt về lời khịa kháy bên miệng: "Vậy mày có thể kêu nó thu lại địch ý không? Ai không biết còn tưởng tao là bồ mẹ nó nhí."
Yến Hảo "Ồ": "Tùng Tùng, tao phát hiện mày cao lên rồi."
Dương Tùng ngẩng đầu ưỡn ngực: "Vậy à?"
"Ừ." Yến Hảo chân thành cười nói, "Vết sẹo do bị dập trên mặt mày căn bản không thấy đâu nữa.
Ngũ quan nảy nở thêm, càng đẹp trai thêm."
Dương Tùng bá cổ cậu: "Cụ Hảo, cụ có thể đánh trống lảng có tâm hơn tí, đừng rõ ràng như vậy không?"
Ý cười trên mặt Yến Hảo biến mất.
Lưng Dương Tùng đổ mồ hôi lạnh, Tống Nhiên nói đúng, tính cách thằng này đúng là nắng mưa thất thường, cực kỳ quái đản.
Có điều giữa người trong nhà với nhau có thể đùa giỡn vài câu, thời điểm khác sẽ chở che.
"Làm sao, tao nói sai gì mà mày tỏ thái độ với tao?"
Yến Hảo lành lạnh nói: "Mày có chiếc áo lót hoa nằm trong tủ của tao."
Dương Tùng: "Hả?"
"Lúc chuyển mùa, Giang Mộ Hành phát hiện khi đang thu dọn quần áo cho tao." Yến Hảo nói, "Cậu ấy hỏi tao, có phải mày từng ngủ với tao không."
Dương Tùng sợ hãi gào lên: "Đụ má!"
Tống Nhiên và Hạ Thuỷ trong phòng khách cùng nhìn sang.
Dương Tùng lôi Yến Hảo vô phòng ngủ phụ: "Má nó suýt nữa tao sợ són ra quần, cái gì gọi là từng ngủ cơ?"
Yến Hảo bị bắn nước bọt vào mặt, ghét bỏ chùi chùi: "Từng ngủ tức là ngủ trên một cái giường."
Não Dương Tùng chết máy một giây: "Bạn ơi, hai ta là bạn thuở nhỏ."
Yến Hảo dựa vào cửa ngáp một cái: "Mày quen tao sớm hơn Giang Mộ Hành rất nhiều năm, lại cùng nhau lớn lên, rất thân thiết, chắc là cậu ấy ghen."
Biểu cảm Dương Tùng một lời khó nói hết.
Chẳng lẽ trong tình yêu đồng giới, bạn nối khố tương đương với thanh mai bên đàng trai, hoặc trúc mã bên đàng gái trong tình yêu khác giới?
Dương Tùng nghiêng người dựa vào tường rung chân: "Chỉ mới ngủ chung cái giường đã không chịu nổi.
Thế Giang Mộ Hành biết hai ta từng nhiều lần cùng ngâm trong bồn tắm, chà lưng cho nhau không?"
Mặt Yến Hảo tối tăm: "Tao yêu đương không dễ dàng, phiền mày quản lý tốt cái mồm cao quý."
Dương Tùng nhận ra cậu tức giận, trở nên chừng mực ngay: "Được được được, vì hạnh phúc của mày, người anh em tao cam nguyện bị ai đó của mày thù trước khi thi tốt nghiệp."
"À phải, tao muốn hỏi áo lót hoa của tao đâu? Chết thảm rồi?"
Yến Hảo: "Nén bi thương."
Dương Tùng: "..."
.
Sau bữa cơm tối, mọi người tiêu hoá bớt rồi dọn bánh sinh nhật ra, châm nến, tắt đèn.
Yến Hảo không ngờ rằng Giang Mộ Hành sẽ hát mừng sinh nhật cho cậu.
Lúc nghe thấy, cậu xúc động mà hốc mắt nóng lên.
Giang Mộ Hành bắt giọng hai câu, đến hai câu sau, Dương Tùng Hạ Thuỷ Tống Nhiên và cả dì Trương tham gia vào, mọi người cùng nhau đồng ca.
Gửi lời chúc phúc đơn thuần.
Yến Hảo cắt bánh kem, suốt cả quá trình cậu cụp mắt mãi, chia từng miếng vào trong đĩa.
Giang Mộ Hành đứng bên cạnh từ đầu đến cuối.
Vẻ mặt Tống Nhiên kinh ngạc: "Ăn sinh nhật bọn mày không bôi bánh kem? Không hợp lý, một đám người chuyên vui đùa cãi lộn, sao lại đón sinh nhật ấm áp như thế?"
Dương Tùng cuộn dây lụa vứt vào thùng rác: "Không bôi vào sinh nhật Tiểu Hảo."
Tống Nhiên tò mò: "Tại sao?"
Dương Tùng duỗi ra hai ngón tay: "Có hai nguyên nhân."
Hạ Thuỷ nối tiếp: "Một, đắt.
Hai, độ ngon bão táp siêu cấp vô địch."
Tống Nhiên cầm thìa múc ngôi sao nhỏ trên bánh kem ăn, không biết giá cả, nhưng ngon là thật.
Cậu ta kiếm chỗ hưởng thụ.
Hạ Thuỷ gửi tin nhắn báo bình an cho gia đình, Dương Tùng đi vệ sinh, dì Trương ở trong bếp ăn phần bánh kem của bà.
Trước bàn chỉ còn Yến Hảo và Giang Mộ Hành.
Yến Hảo liếm sạch kem dính vào ngón tay, đầu lưỡi hồng nhạt, môi bóng nước.
Giang Mộ Hành cau mày: "Ăn đàng hoàng, đừng nghịch."
Yến Hảo mút ngón tay: "Nghịch đâu."
Hô hấp Giang Mộ Hành có phần nặng nề.
Yến Hảo cứ như không phát hiện, cậu dùng ngón tay quệt chút kem đưa đến bên miệng Giang Mộ Hành: "Nếm thử đi."
Đường cong cằm Giang Mộ Hành bỗng căng chặt: "Tự ăn."
Yến Hảo thở dài: "Cậu đó, thật sự chả có tình..."
Còn chưa phát ra chữ "thú", đầu ngón tay đã bị bao bọc bởi xúc cảm ấm áp, tiếp theo là một cơn nhoi nhói.
Chờ đến khi Yến Hảo kịp phản ứng, kem trên đầu ngón tay đã mất, xuất hiện thêm một vết cắn chỉnh tề, đầu sỏ đã bỏ vô phòng trước.
Hạ Thuỷ lẻn sang, mờ ám chớp mắt: "Tao thấy hết rồi."
Yến Hảo vuốt ve vết cắn kia, đầu ngón tay tê dại như bị dòng điện xẹt qua.
"Giả dối ghê, giả dối, toàn là giả dối."
Hạ Thuỷ ngồi xuống ăn bánh xem: "Định lực của Giang Mộ Hành mạnh đến mức rất nhiều người trưởng thành không bì nổi.
Bình thường đều cực kỳ lý trí, không có biểu cảm gì.
Tao cho là dù cậu ta có tìm người yêu, lúc thân mật cũng chỉ lạnh nhạt, nào ngờ còn có thể có...!Urg, một mặt dữ dội như vậy."
Yến Hảo từng suy nghĩ tương tự, có một dạo cậu cho rằng nụ hôn của Giang Mộ Hành cũng băng giá.
Kết quả chỉ là nghiện còn ngại thôi.
Hạ Thuỷ