Giang Mộ Hành quét tước vệ sinh phòng khách, nghe thấy tiếng la của Yến Hảo thì dừng lại rồi vào phòng ngay.
"Sao thế?"
Yến Hảo giơ vòng chuỗi hạt lên thật cao.
Giang Mộ Hành phối hợp nói: "Đẹp."
Yến Hảo ngoắc ngón tay với hắn: "Cậu qua đây, tôi đeo cho cậu."
Giang Mộ Hành nhíu mày: "Tôi không đeo."
Yến Hảo đeo cả hai cái vòng vào tay, lắc lắc với Giang Mộ Hành: "Đây là quà Hạ Thuỷ tặng tôi, mẫu tình nhân, tôi muốn đeo cùng bạn trai tôi.
Tôi khuyên cậu trả lời lại lần nữa."
Giang Mộ Hành: "..."
Chẳng mấy chốc, chiếc vòng khắc "YY" được đeo lên tay Giang Mộ Hành.
Yến Hảo tự đeo cái còn lại cho mình, để bên cạnh tay Giang Mộ Hành, xoay những hạt có chữ sang, ghép thành "YYXF", vĩnh viễn hạnh phúc.
*Vĩnh viễn hạnh phúc, 永远幸福, [yǒngyuǎn xìngfú].
"Năm sau Hạ Thuỷ muốn ra nước ngoài.
Gia đình Dương Tùng cũng đã có ý định từ sớm, hẳn nó cũng sẽ đi.
Chỉ còn mỗi tôi."
Vẻ mặt Yến Hảo khó nén phiền muộn và mất mát.
Chợt phát hiện hơi thở Giang Mộ Hành thay đổi, cậu hoảng hốt trong lòng, vội giải thích: "Không phải tôi hối hận khi đã ở lại trong nước đâu, cậu đừng nghĩ nhiều."
Giang Mộ Hành cong ngón tay gãi mặt cậu một cái: "Không nghĩ nhiều."
Yến Hảo không yên lòng: "Thật ư?"
"Ừm."
Giang Mộ Hành trấn an nói: "Lên đại học, cậu sẽ kết giao bạn bè mới."
Yến Hảo vùi trong lồng ngực hắn: "Mong là vậy."
Không chỉ người yêu, bạn bè cũng chú trọng nhiều vào duyên phận, người bạn thổ lộ tâm tình được chỉ có thể gặp không thể cầu.
.
Giang Mộ Hành lấy ra một thứ từ trong túi: "Tống Nhiên tặng cậu."
Yến Hảo ngửa đầu: "Là gì?"
"Con dấu?" Cậu mở chiếc túi vải nhung dây rút nhỏ, "Còn có mực nữa, chuẩn bị rất đầy đủ luôn."
Yến Hảo cầm con dấu, dùng sức nhấn xuống mực, đóng con dấu lên tay, trong tầm mắt xuất hiện hai chữ "Giang Hảo", không biết là kiểu chữ gì mà tròn vo, đáng yêu vô cùng.
"..."
Yến Hảo ngây người: "Đây là gì?"
Giang Mộ Hành nhàn nhạt: "Mang nghĩa một gia đình."
Người Yến Hảo chấn động, cậu rũ mắt nhìn dấu tên trên mu bàn tay, giọng có phần nghẹn ngào: "Thay tôi cảm ơn Tống Nhiên."
"Nhưng mà, tại sao không phải Yến Mộ Hành?"
Giang Mộ Hành sờ lọn tóc mềm mại của cậu: "Có lẽ do nhiều nét, không dễ khắc."
Yến Hảo tóm được gì đấy, cậu ngồi phắt dậy: "Lẽ nào con dấu này do Tống Nhiên tự khắc?"
"Ba cậu ta làm cái này." Giang Mộ Hành nói, "Cậu ta có học."
Yến Hảo kinh ngạc: "Đỉnh thật đấy."
Giang Mộ Hành mím môi, thình lình mở miệng: "Tôi cũng biết."
"..." Yến Hảo cười, "Vậy cậu cũng đỉnh lắm đó."
Giọng điệu dỗ dành bạn nhỏ.
Giang Mộ Hành ngồi dậy.
Yến Hảo nhanh chóng đứng lên bổ nhào lên lưng hắn, cặp đùi trắng trẻo tinh tế quấn ngang hông hắn: "Đã bảo cậu rất đỉnh rồi, sao cậu còn giận?"
Giang Mộ Hành bất lực: "Không giận."
Yến Hảo duỗi cổ về phía trước nghiêng đầu nhìn hắn, vốn định quan sát nét mặt, nhưng mới chỉ nhìn một giây đã không kiềm được hôn lên, hơi thở ẩm ướt mềm nhũn.
"Vậy sao cậu không ngồi trên giường mà đi...!Ư...!Đi đâu?"
Giang Mộ Hành ngậm môi cậu cắn nhẹ hai cái: "Tôi muốn ra ngoài lau nhà."
Yến Hảo sờ yết hầu Giang Mộ Hành, ấn đường khẽ nhăn: "Đêm hôm khuya khoắt lau cái gì, không cần lo vệ sinh, mai dì Trương sẽ đến làm."
"Không đợi được ngày mai." Giang Mộ Hành nói, "Nhìn bứt rứt."
Yến Hảo cạn lời.
Giang Mộ Hành vỗ vỗ tay cậu: "Xuống."
Yến Hảo rất không tình nguyện trượt xuống giường, trở mình nằm chổng vó như con rùa.
"Hôm nay là sinh nhật cuối cấp ba của tôi, xong chẳng mấy chốc sẽ đến tết.
Chắc chắn năm sau thời gian sẽ càng trôi nhanh hơn, đếm ngược một trăm ngày gì đó nói đến là đến ngay.
Tôi muốn cảm khái chút với cậu."
Giọng điệu Giang Mộ Hành nghiêm khắc: "Ôn tập xong hẵng nói."
Yến Hảo phủ một tay lên mắt, một tay phất phất: "Cậu đi đi."
Có tiếng bước chân lại gần, sau đó tay cậu bị gỡ ra, có xúc cảm man mát rơi trên nốt ruồi nơi ấn đường,
Như bông hoa tuyết nhỏ bé giữa trời đông giá rét, lại tựa như gió sớm đầu xuân, nhẹ bẫng.
Song có thể khiến tim cậu đập rộn lên trong khoảnh khắc ấy, toàn thân run rẩy, nóng bừng, như lên mây trời.
.
Yến Hảo nằm một hồi, hơi nóng tập trung tại một chỗ dần tản bớt.
Cậu cất con dấu vào trong túi vải nhỏ, đầu ngón tay đụng phải thứ gì đấy khiến cậu khựng lại, vẫn còn món khác?
Yến Hảo dốc ngược túi vải, giũ giũ xuống chân.
Có một tấm hình rớt khỏi túi.
Dài một tấc, phần mép hơi cong vênh bị ố vàng, như thể bị giật xuống từ thứ gì đó.
Trên tấm ảnh có một cậu bé mặc đồng phục trắng đen sạch sẽ gọn gàng, trước ngực cài huy hiệu trường, mái đầu úp tô, lông mi rất dài, mắt sáng ngời, mặt trắng trẻo non nớt, nom đáng yêu.
Yến Hảo cúi đầu nhìn cậu bé trong ảnh, đây là Giang Mộ Hành? Rất không giống.
Cậu đờ đẫn hơn nửa ngày, nhảy xuống giường cấp tốc chạy vô phòng khách.
"Hấp tấp cái..."
Giang Mộ Hành trông thấy Yến Hảo giơ một tấm ảnh lên trước mặt mình, hắn im bặt, thần sắc khẽ khựng trong một giây lát.
Yến Hảo cười, kéo dài giọng: "Em trai nhỏ nhà nào đây?"
Giang Mộ Hành tiếp tục thu dọn sách báo trên bàn trà, cất từng quyển vào trong giỏ.
Yến Hảo túm đồ hắn.
Giang Mộ Hành đứng thẳng lên: "Hình ở đâu ra?"
Yến Hảo nhìn bức ảnh, nhìn người thật, rồi lại nhìn bức ảnh, quan sát kỹ lưỡng thay đổi của ngũ quan: "Ở trong túi vải của Tống Nhiên, nó thế mà lại tặng hình tiểu học của cậu cho tôi, thực sự là có lòng."
Thái dương Giang Mộ Hành giật một phát.
"Hồi tiểu học cậu mắt một mí." Một tay Yến Hảo bá cổ Giang Mộ Hành, hơi kéo hắn xuống, nhìn mắt hắn từ khoảng cách gần, "Sao sau này thành hai mí rồi?"
Giang Mộ Hành: "Mọc đại."
Yến Hảo: "..."
"Thêm nữa, chất tóc của cậu tốt thật đấy, tiểu học đã rất dày.
Trải qua hết cấp hai, hơn phân nửa cấp ba mà tóc vẫn còn nhiều."
Yến Hảo gạt gạt đỉnh đầu Giang Mộ Hành: "Tôi còn chẳng thấy đường chân tóc cậu đâu."
Tóc Giang Mộ Hành bị gạt cho rối lên, thở dài nói: "Được rồi, tóc cậu cũng không ít."
"Sao lại không ít? Tóc tôi vừa mảnh vừa mềm, nói dễ nghe tí là bồng bềnh, sự thực là tiềm ẩn khả năng hói đầu cao, không thể không coi trọng."
Yến Hảo sờ đầu, vuốt cọng tóc như của báu: "Hình như hôm nay tôi chưa ăn súp mè đen đúng không?"
Giang Mộ Hành đỡ trán: "Cậu ăn rồi."
"Vậy à?" Yến Hảo suy nghĩ một lúc, "Sao tôi không có ấn tượng?"
Giang Mộ Hành nhắc nhở: "Cậu đã ăn một bát."
"Ăn trong lúc làm bài à.
Những khi ấy cậu cho gì tôi cũng ăn, thậm chí không buồn nhìn."
Yến Hảo nghiêm mặt: "Tôi quyết định từ mai sẽ ăn hai bát, sáng một bát tối một bát, giữ vững đến kỳ thi đại học năm sau."
Đoạn tóm lấy tay Giang Mộ Hành: "Lớp trưởng giỏi giang của tôi ơi, nhất định cậu phải giám sát tôi."
Giang Mộ Hành dở khóc dở cười: "Sờ ít thôi, sờ nhiều sẽ trọc."
Yến Hảo khụ một tiếng: "Tôi chủ yếu chỉ sờ tóc mái."
Giang Mộ Hành: "Sẽ bị dầu."
Yến Hảo: "..."
.
"Tống Nhiên và cậu không học chung trường tiểu học, sao nó lấy được hình của cậu?" Yến Hảo hết sức tò mò.
"Tôi cũng rất muốn biết."
Giang Mộ Hành chìa tay: "Đưa ảnh cho tôi."
Yến Hảo lập tức lùi về sau mấy bước: "Không được, đây là quà Tống Nhiên tặng sinh nhật tôi, không liên quan gì đến cậu."
Giang Mộ Hành: "..."
"Cậu ở trên ảnh thật mềm mại nhỏ nhắn, trông rất ngoan ngoãn, rất có gia giáo, vả lại rất dễ bắt nạt."
Đang khi cười nói, trong đầu Yến Hảo chợt hiện lên vài thứ, sắc mặt thoắt cái biến đổi.
Nhà Giang Mộ Hành xảy ra chuyện lúc hắn tốt nghiệp tiểu học.
Hắn trên tấm ảnh vẫn còn một gia đình hạnh phúc.
Yến Hảo cúi gằm đầu, tâm trạng tụt dốc không phanh.
Khi