Yến Hảo rất thích một ca sĩ nọ, khi có thời gian, cậu sẽ đi xem concert, bình thường đều rủ theo Dương Tùng, thi thoảng còn rủ Hạ Thuỷ đi chung.
Cõi lòng biến hoá từ "Cuối cùng cũng được gặp thần tượng ngoài đời thật" "High các kiểu", sang "Mịa nó mệt mỏi vãi" "Sao vẫn chưa bắt đầu", lại đến "Đứng không nổi, kệ vậy, kiếm chỗ ngồi đại đi" "Sau này không đi xem trực tiếp nữa".
Cuối cùng khi thần tượng bước ra, thanh máu hồi đầy, xúc động khóc như mưa, lần sau vẫn muốn tự hành mình.
Yến Hảo rất rõ mọi quy trình ở buổi diễn trực tiếp, có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn chờ đến đau lưng, cộng thêm việc dẫn theo cậu bạn trai là tâm điểm của chú ý, nên tâm trạng có phần u sầu.
Đáng lẽ vé của họ là vé đứng, nhưng chỉ cần Giang Mộ Hành kéo khẩu trang xuống, bốn phía sẽ xôn xao như có ngôi sao tới.
Hơn nữa dù hắn không lộ mặt, đôi khi vẫn sẽ có người ngó sang.
Thân hình và dung mạo không giấu được, vừa nhìn đã biết là một anh chàng siêu siêu siêu đẹp trai.
Yến Hảo nhịn rồi lại nhịn, phiền đến cực độ, cậu gọi thẳng cho một nhân viên cấp cao của tổ chương trình.
Một nhân viên công tác chạy đến rất nhanh, dẫn bọn họ lên hầu hai.
.
Buổi diễn bắt đầu, trường quay như một cái chảo đun lửa nhỏ suốt mười mấy hai mấy tiếng, nước đột ngột bắn tung, không ngừng sôi trào.
Những món đồ cổ vũ đủ màu sắc đủ hình dạng đều đang được khua qua khua lại.
Yến Hảo nằm sấp trên lan can, nhàm chán lia nhanh lầu một, bỗng bắt gặp một bóng người quen thuộc, cậu sửng sốt.
"Hình như tôi thấy bạn gái cũ của anh Tự."
Cậu thò đầu xuống lầu dưới, nửa người đều nhoài ra, Giang Mộ Hành kéo cậu về.
Yến Hảo không bị cận, nhưng trường quay quá đông người, ánh sáng lại không rõ, cậu không chắc chắn lắm: "Cậu mau nhìn giúp tôi xem có đúng không?"
Giang Mộ Hành nắm cánh tay cậu, không cho cậu lộn xộn: "Không liên quan đến chúng ta."
Yến Hảo do dự hỏi: "Họ quay lại rồi sao?"
Giang Mộ Hành lắc đầu.
Yến Hảo "À", không hỏi nữa.
Có lẽ bạn gái cũ của Hoàng Tự cảm giác mình đã thật lòng yêu y và gửi gắm hết thảy thanh xuân cho y nên muốn đưa mắt nhìn y debut, chứng kiến thời khắc quan trọng ấy?
Lầu hai có một vài phòng nghỉ, cấm khán giả đi lên, chỉ có bóng dáng nhân viên công tác vội vàng lướt qua, tạo nên độ tương phản lớn với lầu một chật kín đầu người.
Yến Hảo cởi mũ lưỡi trai, gãi tóc mấy cái: "Phải phát sóng hết hai tiếng, lầu hai không có chỗ ngồi, tôi không đứng nổi."
Giang Mộ Hành đến một câu: "Vậy thì ngồi xuống đất."
Yến Hảo xoay người dựa vào lan can, giày đụng chân Giang Mộ Hành: "Cậu không sợ tôi làm cậu mất mặt hả?"
Giang Mộ Hành không ngó ngàng.
Yến Hảo tiếp tục ghẹo hắn: "Bạn trai lôi thôi lếch thếch ngồi dưới đất, chẳng hề bận tâm đến chuyện vệ sinh, không có hình tượng chút nào, cậu mất mặt biết bao."
Mặt Giang Mộ Hành hiện vẻ trầm tư: "Quả thực."
Yến Hảo trừng mắt.
Giang Mộ Hành búng trán cậu.
Yến Hảo lấy tay bụm trán: "Mắc gì búng tôi?"
Giang Mộ Hành nói: "Nghe tiếng nước."
Nửa ngày Yến Hảo mới phản ứng được, Giang Mộ Hành đang khịa cậu đầu óc nước vào.
"Tối tôi không cho cậu làm nữa."
Giang Mộ Hành phun ra một chữ: "Được."
Yến Hảo nổi cáu, xoay gáy về phía hắn.
Như một bạn nhỏ mẫu giáo cãi nhau với bạn mình, nói "Tui bo xì cậu".
Giang Mộ Hành đặt tay lên vai Yến Hảo.
Yến Hảo lưu luyến lực và nhiệt độ ấy nên không cam lòng gạt ra, ngoài miệng lạnh lùng nói: "Tôi đang giận."
Giang Mộ Hành bóp vai cậu, hững hờ vuốt khẽ: "Ừm."
Lầu dưới quá ồn ào, Yến Hảo dựng thẳng lỗ tai, rồi sao? Không dỗ dành chỉ muốn cho qua?
Hơi thở ấm áp của Giang Mộ Hành phả vào tai Yến Hảo: "Tối tôi cho cậu ở trên."
Toàn thân Yến Hảo chấn động, hoài nghi rằng mình nghe lầm, thật không vậy? Với cơ thể và thể lực của cậu, ở trên...!đè Giang Mộ Hành? Đè kiểu gì? Hình ảnh tưởng tượng ra không hài hoà cho lắm.
Tông giọng trầm thấp của Giang Mộ Hành vang bên tai: "Cậu cưỡi tôi."
Yến Hảo: "..."
.
Sân khấu chương trình rất đẹp, bỏ ra một đống tiền.
Không lâu sau khi người chủ trì đọc quảng cáo, Hoàng Tự đi theo các thí sinh khác của trận chung kết tiến lên sân khấu.
Y không tuỳ tiện như trên xe, tóc tai và quần áo đều đã được chăm chút, thân hình hết sức chuẩn, đẹp trai cực kỳ.
Nhưng vẫn để lộ cảm giác mệt mỏi.
Yến Hảo vừa định nói chuyện thì bị giật mình bởi tiếng gào thét ở lầu dưới.
Những khán giả kia điên cuồng hô tên thí sinh mình ủng hộ, những âm thanh ấy đan xen nhau, tra tấn màng nhĩ.
"Rất nhiều người hô anh Tự."
Giang Mộ Hành mở một túi bánh quy có nhân: "Ăn chút."
Miệng Yến Hảo giật giật: "Lúc này ai mà còn tâm trạng ăn cái gì?"
Giang Mộ Hành cầm một cái đút vào miệng cậu: "Chúng ta."
Yến Hảo im lặng.
Vòng đấu đầu tiên là năm loại một, các thí sinh mỗi người hát một bài, khán giả trước màn hình tivi bỏ phiếu bình chọn, quyết định dựa theo thời hạn cuối cùng.
Yến Hảo và Giang Mộ Hành không quan tâm các thí sinh khác, họ nghe Hoàng Tự hát xong, biết số phiếu và xếp hạng, chắc chắn là rất an toàn bèn đi tìm phòng nghỉ.
Bản nhạc quen thuộc vang lên ở lầu dưới, là "Giữa mùa xuân", có một thí sinh chọn bài này.
Đêm hội mùa xuân năm ngoái cũng có bài hát này, khi ấy Yến Hảo đi theo giai điệu hát đoạn điệp khúc, ghé bên vai Giang Mộ Hành nhìn gò má của hắn.
Rồi Yến Hảo bị Giang Mộ Hành bịt mắt.
Sau đó nữa, bọn họ ôm hôn trên ghế sofa, triền miên, mãi cho đến khi tiếng chuông gõ mừng năm mới và bánh pháo vang lên.
Như mới chỉ ngày hôm qua.
Yến Hảo ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra làm mới: "Độ hot của anh Tự cực kỳ cao."
Giang Mộ Hành ngồi ở bên, ánh mắt nhìn lướt phòng nghỉ.
Yến Hảo xáp xáp vào Giang Mộ Hành: "Cậu tạo Weibo chưa?"
Giang Mộ Hành cúi đầu hồi âm tin nhắn.
"Tôi vẫn chưa." Mặt Yến Hảo hồng hào, "Nào về tạo cùng nhau, đặt một cái tên cặp không nhìn ra là tên cặp."
Giang Mộ Hành chống đầu nhìn cậu: "Tuỳ cậu."
"Hiện tại không nhiều người dùng Weibo, còn có Wechat nữa, đều không có ai biết."
Yến Hảo mò trang web: "Sang hai năm nữa, nó bắt đầu phổ biến..."
Còn chưa dứt lời, đã có một tiếng hát rách họng, quên hết tất cả vang lên: "Nếu có một ngày, tôi lặng lẽ rời đi -"
Giang Mộ Hành đang nghĩ ngợi thì bị âm thanh này kích thích cho huyệt thái dương đập mạnh một phát.
Yến Hảo ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại: "Tôi hát vẫn được nhỉ?"
Giang Mộ Hành ngậm miệng không nói.
Yến Hảo không buông tha, nhất quyết muốn Giang Mộ Hành tung hoa hồng cho: "Sao ấy nhỉ? Hồi học cấp hai, vào học kỳ hai lớp 7, tôi còn từng cùng Dương Tùng tham gia cuộc thi ca hát do cửa hàng tổ chức đấy, thậm chí giật giải thưởng nữa cơ."
Giang Mộ Hành nghiêng mặt qua: "Giải xuất sắc."
Yến Hảo đần ra.
Giang Mộ Hành sửa sang cổ áo sau của cậu: "Cũng gọi là giải khuyến khích, ai dự thi đều có."
Khoé môi Yến Hảo cong lên: "Nhạt nhẽo."
Bên ngoài cửa vô cùng ầm ĩ, hai thiếu niên bên trong lại chẳng bị nhấn chìm trong bầu không khí ấy, vẫn là thế giới nhỏ của hai người họ.
Yến Hảo kiềm không được: "Có camera không? Tôi muốn hôn cậu."
Giang Mộ Hành: "Có."
"Lừa tôi hả."
Yến Hảo tiến đến trước mặt Giang Mộ Hành, vừa định hôn hắn thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng gõ cửa.
"Tiểu Giang, Tiểu Hảo, mấy đứa ở trong hả?"
Nhận được lời đáp, Hoàng Tự bèn đẩy cửa vào.
Y đã thay bộ quần áo khác, áo sơ mi trắng đơn giản già giặn và quần tây dài đen, hẳn là trang phục cho trận tiếp theo.
Yến Hảo chăm chú nhìn đôi chân dài được quần tây ôm lấy của y.
Giang Mộ Hành cau mày.
Trong giây lát đó, căn phòng nghỉ ngập tràn mùi giấm.
Yến Hảo mãi mới phát hiện ra, nhỏ giọng kề tai hắn nói: "Cậu mặc quần tây là gợi cảm nhất."
Sắc mặt Giang Mộ Hành dịu bớt.
Yến Hảo biết Hoàng Tự có thể tìm đến đây chắc chắn là vì Giang Mộ Hành báo vị trí, nhưng cậu vẫn có chỗ không hiểu: "Anh Tự, anh đến làm gì, không cần chuẩn bị đấu tiếp sao?"
"Chuẩn bị xong từ sớm rồi."
Hoàng Tự xắn ống tay áo sơ mi lên mấy tấc, điệu bộ tựa hồ hoàn toàn thả lỏng: "Thế nào?"
Yến Hảo giơ ngón tay cái.
Giang Mộ Hành quen biết với Hoàng Tự tương đối lâu, biết rõ thực lực của y: "Phát huy như thường."
"..." Hoàng Tự giật giật khoé môi, "Mẹ nó, có không ít ngôi sao tới."
Yến Hảo không để ý tới trường quay lắm.
Từ các trang tin tức, cậu biết rằng có vài cái tên đình đám trong giới nghệ sĩ được mời tới, tổ chương trình rất giàu.
"Anh Tự, sao ban nãy anh không hát nhạc rock, sở trường của anh?"
"Hát ngán rồi, tối nay muốn đột phá bản thân."
Hoàng Tự hàn huyên với hai thằng em chưa bao lâu thì nhắm mắt lại, không nói nữa.
Không căng thẳng là giả.
Y chạy tới đây, chỉ vì muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi chốc lát.
.
Trận chung kết, những bài Hoàng Tự hát đều là nhạc y tự sáng tác.
Mỗi ca khúc là một câu chuyện, nhân vật chính có khi là bản thân, có khi là bạn bè, cũng có khi là người lạ ven đường.
Y vượt qua từng ván đấu một, cuối cùng lúc tranh quán quân và á quân, y hát bài "Sa Loa".
Hát xong, âm thanh dưới sân khấu la điếc tai, rồi ngày càng trật tự, liên tiếp hô từng tiếng một: "Hoàng Tự!" "Hoàng Tự!" "Hoàng Tự!"
Như thể đây không phải trận chung kết, mà là concert của Hoàng Tự, sân nhà.
Hoàng Tự vác guitar đứng dậy, những nỗi niềm thấp thỏm trong tâm đều tụt về số không, y điềm tĩnh như chẳng hề đoái hoài.
Yến Hảo ở lầu hai nhìn xuống sân khấu, ấn đường sốt ruột nhăn lại: "Anh Tự sẽ về nhất đúng không?"
Giang Mộ Hành không lên tiếng.
"Tổ chương trình sẽ không nhúng tay vào phiếu bầu chứ?" Yến Hảo nói một mình, "Công ty đằng sau anh ấy không lớn, tôi sợ không bảo vệ nổi anh ấy."
"Chỉ có điều hiện tại đang phát sóng trực tiếp, hậu kỳ không thể cắt xén.
Ai hot thấy rất rõ rệt, không làm giả được."
Giang Mộ Hành vỗ nhẹ lưng cậu: "Đừng cắn môi."
Tim Yến Hảo đập thật nhanh.
Hoàng Tự là một người bạn quan trọng của Giang Mộ Hành nên cậu cũng để tâm tới.
Thật lòng mong Hoàng Tự có thể đánh thật đẹp trong trận chiến đầu tiên ở giới giải trí, bắt đầu hành trình một cách suôn sẻ.
Số phiếu bắt đầu xuất hiện trên màn hình lớn, không ngừng tăng lên, ba chữ số, bốn chữ số, năm chữ số...
Bầu không khí hồi hộp lan đến lầu hai, Yến Hảo nín thở, nhìn chằm chằm số phiếu của Hoàng Tự.
Giang Mộ Hành cũng nhìn vào đấy, bọn họ đều không nói chuyện, đang đợi số phiếu dừng.
Khoảnh khắc số phiếu dừng lại, trường quay yên tĩnh một hai giây, rồi hò reo điên cuồng khàn cả giọng.
Hoàng Tự cúi mình với khán đài, duy trì tư thế cảm ơn, cảm kích ấy, mãi vẫn không đứng thẳng dậy.
Hình ảnh phối thêm với những cây lightstick vẫy kịch liệt và tiếng hò hét mang tới một sự chấn động không thể nghi ngờ, Yến Hảo có phần xúc động.
Cậu vô thức đi tìm bạn gái cũ của Hoàng Tự dựa theo phương hướng trước đó.
Cậu tìm được cô nhưng không thấy rõ nét mặt, có vẻ là đang lau nước mắt.
Yến Hảo còn phát hiện rất nhiều fan hâm mộ của Hoàng Tự cũng khóc, cậu không khỏi bùi ngùi.
Trên đài dưới đài, người nổi tiếng và người bình thường, ngôi sao và fan, ước mơ và người theo đuổi ước mơ.
Hai thế giới, hai cuộc sống.
Yến Hảo không nhịn được nghĩ thầm, nếu Giang Mộ Hành từng vì khoản nợ kếch xù trên người mà không thể gượng dậy, buộc phải khuất phục trước hiện thực và kế sinh nhai, hoặc không thể chống lại sự cám dỗ mà chấp nhận chọn con đường tắt ông trời thưởng cho, cất bước tiến vào giới giải trí.
Thì với ngoại hình, trí tuệ vô cùng phát triển và khả năng tự kiềm chế, độ trưởng thành khác hẳn với bạn đồng trang lứa của Giang Mộ Hành, cùng với khí chất gợi cảm cấm dục trong bộ quần áo chỉnh tề, có thể tưởng tượng sẽ đi được đến đâu.
Giang Mộ Hành mà làm ngôi sao, Yến Hảo nhất định sẽ theo đuổi hắn ở khắp mọi nơi trên cả nước, trở thành một phần trong số những fan hâm mộ đông đảo của hắn.
Nhưng cũng chỉ là fan hâm mộ.
Khi Yến Hảo hoàn hồn, cậu đã nắm lấy tay Giang Mộ Hành, nắm rất chặt, móng tay đâm vào trong da thịt của hắn, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Cũng may, may thay.
.
Vào nửa đêm hôm đó, Hoàng Tự uống rượu trong phòng khách sạn cùng Yến Hảo và Giang Mộ Hành.
Y say rồi khóc.
Không phải im lặng khóc, là gào khóc.
Biết đâu là vì đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, biết đâu là vì đã gánh vác áp lực rất lớn.
Nội tâm ngột ngạt trong suốt khoảng thời gian dài, bởi lý do thể diện, tôn nghiêm, lập trường mà chẳng để lộ chút nào.
Giờ rượu vào thì chẳng đè nén nữa mà giải phóng hết ra ngoài.
Hoàng Tự khóc thật lâu, khóc xong thì nằm ngủ trên ghế sofa.
Yến Hảo nhặt lon nước dưới đất: "Cách sống mà anh Tự đổi sang, mệt mỏi hơn so với trước kia."
"Vả lại ca hát trong quán bar cũng tự do hơn làm ngôi sao rất nhiều."
"Làm ngôi sao, mỗi lời nói hành động đều bị đặt dưới kính lúp, phải bị giải mã quá đà, thậm chí không thể giải thích.
Ngoại trừ fan, bạn bè và người nhà, ai buồn quan tâm thật giả về người khác, chỉ muốn hóng chuyện thôi."
Giang Mộ Hành đặt thùng rác xuống trước mặt cậu: "Mọi thứ đều có hai mặt."
Yến Hảo ném mấy lon nước vô: "Cũng phải."
Một giây sau cậu giật mình: "Vậy nếu chiếu theo ý của cậu thì, hai ta yêu đương cũng có mặt xấu?"
Giang Mộ Hành: "..."
Yến Hảo không buông tha: "Mặt xấu ở đâu?"
Giang Mộ Hành đứng dậy: "Đi liên hệ lễ tân, bảo họ mang ga giường lên."
Yến Hảo túm quần hắn: "Cậu nói rõ ràng xem.
Cậu hẹn hò với tôi, đối với cậu thì cái nào là chỗ tệ?"
Ngữ điệu Giang Mộ Hành bình thản nói một điểm: "Tự chủ trở nên kém."
Yến Hảo nghẹn họng.
Giang Mộ Hành nhìn cậu giây lát, khom lưng kéo cậu dậy: "Quá nhiều chỗ lợi, chỗ tệ không đáng kể."
Yến Hảo hỏi đến nghiện: "Vậy việc tôi vào cùng một đại học với cậu thì sao? Chỗ tệ là gì?"
Thái dương Giang Mộ Hành mơ hồ động đậy.
Rốt cuộc Yến Hảo cũng tìm thấy lương tâm, quyết định tha cho bạn trai: "Hỏi kiểu này thì cứ như phải lôi hết chuyện ra suy nghĩ một lượt ấy, rườm rà quá.
Được rồi được rồi, không hỏi nữa."
Giang Mộ Hành thở ra một hơi, nếu thật sự hỏi tiếp, đêm nay e là không có cách nào ngủ.
.
Sau khi trở về thành phố T, Yến Hảo gọi điện thoại cho một trợ lý của ba cậu, nhờ đối phương tìm người dọn vệ sinh nhà cậu một chút và chuyển nhà.
Không quá hai ngày, Yến Hảo rời chung cư, dẫn Giang Mộ Hành về nhà.
Cả cấp ba cậu chỉ về có hai ba lần, trong nhà cực kỳ quạnh quẽ, cậu không thích.
Lần này tâm trạng Yến Hảo rất khác biệt, trước khi đến thành phố A báo danh, cậu chỉ muốn rúc trong nhà với Giang Mộ Hành.
Bọn họ sẽ tạo nên thật nhiều hồi ức tươi đẹp.
Gần như là vào khoảnh khắc quành xe vô đường gạch, hướng đến giữa sườn núi, Yến Hảo chẳng chờ về nhà thêm nổi nữa, hận không thể cõng Giang Mộ Hành bay về.
Trợ lý là một chị gái hơn hai mươi tuổi vô cùng dịu dàng.
Cô giúp cậu chủ nhỏ xách đồ vào biệt thự, gọi thiếu niên còn lại ra vườn hoa, lễ độ dặn dò đôi lời mới đi.
Giang Mộ Hành nhìn một góc hoa dâm bụt nở rộ trong vườn.
"Nhìn gì thế?" Yến Hảo bước ra khỏi phòng khách, đi được mấy bước thì bắt đầu chạy, thoải mái nhảy lên lưng Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành vỗ vỗ cái chân bám trên lưng: "Nóng, buông lỏng ra chút."
Yến Hảo chẳng những không buông lỏng mà còn quấn chặt hơn, lầm bầm: "Buông ra thì tôi rớt xuống mất."
Mặt trời chói chang, hơi lạnh trong núi chưa kịp tụ lại đã bị nuốt chửng.
Cánh tay ôm cổ Giang Mộ Hành của Yến Hảo ẩm ướt dinh dính, nhưng cơ thể vẫn dán vào như con rùa.
Giang Mộ Hành bị cậu quấn mà người đổ mồ hôi, quay đầu trở về phòng khách.
Trong biệt thự sạch bóng không hạt bụi, phong cách trang trí lộng lẫy rộng rãi, vật dụng bài trí đều là hàng cao cấp, đâu đâu cũng thấy tranh chữ của danh nhân và đồ vật quý giá.
Hành lý và thùng giấy được đặt trên sàn nhà, đang chờ để sửa sang chỉnh lý.
Yến Hảo để Giang Mộ Hành cõng cậu từ lầu một lên đến lầu bốn, rồi lại xuống dưới lầu một, phòng ngủ phòng chơi game...!Trong phòng ngoài phòng, dạo quanh toàn bộ một lượt.
Bình thường khu biệt thự đều nằm ở vùng ngoại ô, cách xa thành thị.
Cảnh vật thanh nhã tịch mịch, là cuộc sống mà kẻ có tiền muốn cảm ngộ.
Tuy nhiên, căn của Yến Hảo vẫn ở trong thành phố, vị trí giữa sườn núi, dựa vào núi sông non nước, cảnh sắc hết sức đẹp đẽ.
Tại nơi đây, giao thông vô cùng thuận tiện, có thể quan sát thành phố T sầm uất mà không bị dính tiếng ồn ào, tĩnh lặng giữa xô bồ.
Giang Mộ Hành đứng trên ban công, trong tầm mắt là hoa tươi cỏ xanh.
Yến Hảo cắn cổ Giang Mộ Hành, nghiến răng: "Ban ngày thì thấy đẹp, buổi tối thì rất kinh khủng."
"Cậu nghĩ xem, hàng xóm chung quanh cách xa, mà không phải nhà nào cũng có người về mỗi tối, bước ra ngoài sẽ có âm phong, đi trong nhà thì nhà lớn cỡ này lại còn im ắng, bước đi thôi cũng có tiếng vọng, cảm giác có người bám theo sau..."
Lưng Giang Mộ Hành kéo căng một phát.
Yến Hảo nhịn không nổi, run vai cười haha: "Giang Mộ Hành, cậu đáng yêu quá đấy."
Vừa cười xong thì bị ném xuống giường lớn, ăn sạch sẽ trong ngoài.
.
Đồ đạc do Giang Mộ Hành thu dọn, Yến Hảo đau eo, toàn thân mềm xèo, chỉ rúc trên giường ăn cà chua bi.
Giang Mộ Hành treo từng bộ quần áo vào tủ: "Sách cấp ba đặt trong thùng giấy hay lấy ra ngoài?"
"Lấy ra đi." Yến Hảo ngậm cà chua, một bên má phồng lên, "Bày ở hàng dưới cùng của kệ sách."
Giang Mộ Hành đi sắp xếp sách vở.
Yến Hảo nằm một mình chán quá, bèn bưng cà chua đến phòng làm việc, đổi chỗ để rúc.
Phòng làm việc rất lớn, giá sách cực kỳ trống, thảm mềm mại, bàn ghế đều làm bằng gỗ sưa, văn phòng tứ bảo* mọi thứ đủ hết, cả những món mang phong độ của người trí thức, rất ít thứ không có.
*Gồm: Bút lông, mực tàu, nghiên mực và giấy.
Tiếng băng dính bị dao cắt tuy rất nhỏ nhưng bị phóng đại, thùng giấy mở ra, hơi thở của thanh xuân được thấy ánh mặt trời lần nữa.
Giang Mộ Hành kéo thùng giấy đến trước kệ sách, ngồi xuống cầm một quyển sách rồi bày ở hàng dưới cùng của kệ, mỗi quyển sát bên nhau, động tác thong dong, vui tai vui mắt.
Yến Hảo vừa ăn cà chua vừa ngắm hắn, nhìn một hồi thì quên cả ăn, không kiềm nổi dính vô.
Ánh sáng mặt trời rọi vào cửa sổ thuỷ tinh, hơi nóng bị bao phủ trong khí lạnh của điều hoà, bầu không khí an bình.
Có điều bầu không khí ấy kéo dài chưa tới nửa tiếng đã trở nên vi diệu, nguyên nhân là vì Giang Mộ Hành bắt gặp những quyển vở ở hàng thứ năm.
Hai ba đồng một quyển, bìa ngoài xanh trắng, tiện lợi dùng tốt.
Cấp hai, cấp ba Giang Mộ Hành đều dùng loại vở đó.
Yến Hảo mua rất nhiều, ngay cả tấm bọc trong suốt bên ngoài cũng chẳng gỡ ra, xem như vật sưu tầm.
Mặt Yến Hảo nóng như lửa đốt.
Ánh mắt Giang Mộ Hành lướt qua giá sách: "Chín mươi chín quyển."
Yến Hảo xấu hổ đến hoảng loạn, bật thốt: "Cũng đâu phải chỉ mình tôi mua, người khác cũng mua."
Giang Mộ Hành nhìn về phía cậu, nhíu mày: "Cậu và người khác đua nhau cái gì?"
"Hồi đó tôi giống họ mà..."
Mí mắt Yến Hảo run run, mím miệng, không nói tiếp.
Giang Mộ Hành vân vê vành tai trắng nõn của cậu: "Chỉ có vở?"
Yến Hảo nhìn chung quanh, né tránh ánh mắt Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành trầm khàn gọi: "Yến Hảo."
Yến Hảo không chịu nổi việc Giang Mộ Hành gọi tên cậu như vậy, thiếu điều cứng luôn, cậu ấp úng: "Còn có tẩy, thước, cốc, compa, giấy nháp vân vân.
Dù sao chỉ cần là cậu dùng, cậu có, tôi đều mua."
"Con gái mua có thể dùng, cùng lắm là bị người ta trêu, vô cùng phổ biến, không có gì to tát, dẫu sao cũng có cả đống người thích cậu.
Một thằng con trai như tôi không thể dùng giống cậu, một hai món còn dễ nói, nhưng giống nhau hết thì không được, quá kỳ quặc, chỉ có thể cất trong nhà."
Giọng càng nói càng nhỏ, cuối cùng âm lượng gần như đang thì thào.
Giang Mộ Hành không mở miệng.
Yến Hảo nhanh chóng liếc hắn một cái, bất ngờ đụng phải sự thâm sâu trong đôi mắt hắn, cậu ngây người.
Giang Mộ Hành nhoẻn môi cười khẽ.
Yến Hảo mặt đỏ tận mang tai: "Cậu cười cái gì hả? Không cho cười."
"Rồi," Giang Mộ Hành nhìn cậu, "không cười."
Nói vậy, nhưng độ cong bên môi vẫn y nguyên không biến mất, bày ra rõ ràng.
Yến Hảo đối diện với cặp mắt chứa ý cười của Giang Mộ Hành, toàn thân như bị điện giật, tê dại chốc lát.
Cậu có phần đứng ngồi không yên, tay siết chặt gối ôm trên đùi, thở khẽ trợn mắt một cách giận dữ: "Cậu dọn sách của cậu đi!"
Giang Mộ Hành cào mặt cậu, xúc cảm nhẵn bóng, nóng hầm hập.
Cảm giác run rẩy vọt lên da đầu Yến Hảo, chúng nhanh chóng lan ra khắp lưng, chui vào trong lỗ chân lông.
"Giang Mộ Hành, cậu..."
"Hửm?"
"Cậu chưa từng làm tôi trong phòng làm việc."
"Ừm."
"Vậy làm không?"
"Không làm."
"Cậu đúng thật là chả có tình thú."
"Ừm."
"..."
.
Một tay Yến Hảo vịn vai Giang Mộ Hành, một tay nắm bờ eo bủn rủn, chậm chạp nằm về chỗ cũ.
"Lên đại học tôi đi làm thẻ tập thể hình."
Giang Mộ Hành coi như không nghe thấy gì.
Yến Hảo ném gối ôm xuống cạnh chân hắn: "Đang nói chuyện với cậu đấy."
"Cậu đừng không tin, tôi đã quyết định phải rèn luyện sức khoẻ thật tốt." Yến Hảo nói, "Tôi muốn luyện cơ bụng."
Giang Mộ Hành bỏ thùng giấy trống đi, đem cái đầy đến: "Nghĩ là được rồi."
Yến Hảo ăn cà chua: "Xem thường tôi."
Giang Mộ Hành nói thẳng: "Đúng."
Mặt Yến Hảo co rúm: "Cậu chờ đấy."
Giang Mộ Hành từ tốn nhắc nhở: "Có khát vọng là tốt, chỉ có điều, tôi khuyên cậu nên tra cứu những thói quen ăn uống phải chú ý trong quá trình luyện cơ bụng."
Yến Hảo tra cứu xong, sau đó không còn sau đó.
Giang Mộ Hành không chấm dứt ở đấy, mà dùng giọng điệu giảng bài nói: "Cơ bụng có hay không không quan trọng, thể lực cậu quá kém.
Một lượt đã kêu không được.
Hai lượt căn bản tê liệt.
Đến lượt thứ ba không còn biết tôi là ai nữa."
"..." Yến Hảo muốn phản bác, nhưng cậu không có tự tin.
Giang Mộ Hành nói: "Bình thường kêu cậu di chuyển, thì chẳng