Giang Mộ Hành từng nghe Trần Phong hỏi hắn rằng, trong những năm ấy hắn đã bao giờ sụp đổ chưa.
Lúc đó hắn không trả lời, nét mặt thờ ơ.
Hắn đã từng sụp đổ, chỉ có một lần.
Chính là tối hôm gặp được Yến Hảo.
.
Đó là ngày 12 tháng 7 năm 2005, bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen suốt cả sáng, nhưng lần lữa mãi chẳng thấy mưa đổ xuống.
Đến buổi tối, bầu không khí cứ như bị lửa thiêu, nóng vô cùng, khi hít thở phổi ngộp đến hoảng loạn.
Giang Mộ Hành chưa ăn gì trong nguyên một ngày ròng rã nên bị tụt huyết áp.
Hắn bước đi yếu ớt để xe đạp bên tường, khó chịu ngồi xổm dưới gầm cầu, cơ thể rướm đầy mồ hôi lạnh giần giật liên hồi, sắc mặt tái nhợt.
Để trả nợ, lần này mẹ muốn bán đi một quả thận, hắn phát hiện kịp thời nên lén lút ngăn cản, nhưng lần sau thì sao?
Lần sau bà ấy còn muốn làm gì?
Hắn còn có thể phát hiện không? Nếu không thể, sẽ như thế nào?
Giang Mộ Hành còng tấm lưng gầy nhom, hốc mắt đỏ như máu, nước mắt im lặng chảy xuống, thấm ướt đầy mặt.
Ban đầu hắn chỉ nghiến chặt răng, tiếng nghẹn ngào cuộn trào trong cổ họng, cố gắng đè nén.
Sau đó tâm trạng dần sụp đổ, hắn gào khóc một cách đau đớn.
Không biết nên đi tiếp thế nào.
Cuộc đời của hắn còn chưa bắt đầu, nhưng đã trở nên tối tăm mịt mù, không nhìn thấy hy vọng, không nhìn thấy ánh sáng.
Ngay khi Giang Mộ Hành sắp sửa bị nỗi tuyệt vọng nuốt chửng, mặt nước truyền đến tiếng vang trong trẻo.
"Toong."
Tiếp đó lại thêm một tiếng, hòn đá bị ném vào trong nước tạo nên một khoảng bọt nước, chúng nhanh chóng biến mất.
Biết dưới gầm cầu vẫn còn người khác, Giang Mộ Hành hốt hoảng nín khóc, đứng dậy định rời đi thì mắt bỗng tối sầm, hắn ngã ngồi về chỗ cũ.
Có tiếng bước chân tôii gần, dừng trước mặt hắn.
Người đó đang nhìn hắn.
Khoảng mười mấy giây trôi qua, một giọng nói vang lên, vô cùng non nớt, có vẻ tuổi tác không chênh lệch hắn là bao, hẳn còn nhỏ hơn một hai tuổi.
"Người anh em."
Giang Mộ Hành không ngẩng đầu, cũng không đáp, chỉ là người không quen biết mà thôi.
Bên tai có tiếng động sột sà sột soạt, người đó ngồi xuống bên trái hắn.
"Tôi mới vừa thấy cậu khóc."
Phản ứng do tụt huyết áp mang đến vẫn đang tiếp diễn, toàn thân Giang Mộ Hành có phần mất lực, đầu váng mắt hoa, tứ chi lạnh buốt, hắn muốn kêu người kia im đi nhưng lại cảm giác đầu óc nặng trĩu, không hoạt động được.
Người đó hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Tiếng Giang Mộ Hành hít thở nặng nề hỗn loạn, như cái ống bễ cũ nát.
.
Khúc nhạc dạo của bài "Thất Lý Hương" đột ngột vang lên dưới gầm cầu, đảo loạn bầu không khí ngột ngạt chung quanh.
"Tùng Tùng, mày gọi điện cho tao làm gì?"
"Không ở nhà, đang ra ngoài chơi."
"Cãi nhau cái rắm á, còn không thấy mặt thì cãi nhau kiểu gì.
Suốt tháng nay tao còn chưa được ăn bữa cơm nào với họ đâu.
Hừ, mày cút đi."
"..."
Giọng nói bên tai lúc thì phấn chấn lúc thì u ám, Giang Mộ Hành từ từ bớt choáng, thể lực và nhiệt độ quay về cơ thể từng chút một.
Hắn vô thức ngẩng đầu khỏi khuỷu tay, nhìn sang người bên cạnh.
Là một cậu bé vô cùng xinh xắn, xem chừng nhỏ hơn hắn, tóc mái bị nắm tuỳ tiện giữa ngón tay, dáng vẻ không mấy rõ ràng.
Bấy giờ đối diện cây cầu có chiếc xe chạy qua, chùm sáng rọi từ đèn xe lướt qua hướng cậu bé.
Sáng tối đan chéo nhau trên khuôn mặt cậu bé trong một khoảnh khắc, cậu hơi híp mắt, nốt ruồi son trên ấn đường chợt loé lên trong mắt Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành giật mình.
Cậu bé tiếp tục nghe điện thoại: "Không có gì thì cúp nhá."
"Được rồi, mày vào acc tao đi, làm hộ tao vài nhiệm vụ, chờ tao về cùng đi đánh phó bản."
Cậu bé cúp máy, quay đầu: "Người anh em, cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Ngón tay Giang Mộ Hành đặt trên đùi chợt run lẩy bẩy.
Cậu bé phát hiện điều gì nên mở đèn pin điện thoại lên, rọi Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành nghe thấy tiếng cậu hít sâu, cùng với tiếng hỏi kinh ngạc: "Cậu, cậu bị thương hả."
"Mẹ nó, sao băng gạc quấn trên cánh tay cậu lại đỏ lên cả mảng lớn rồi, vết thương bị hở?"
Giang Mộ Hành nhếch bờ môi không có màu máu, cảm thấy cậu rất ồn ào.
Còn nói tục.
Có lẽ là cảm giác rọi đèn pin vào người khác không lịch sự, nên cậu bé tắt đi.
Gầm cầu khôi phục sự tối tăm ban đầu.
Cậu bé gãi gãi đầu: "Bị côn đồ đánh?"
Giang Mộ Hành không đáp.
Cậu bé coi như hắn ngầm thừa nhận, an ủi một cách mất tự nhiên: "Cậu còn gầy hơn tôi nữa, hình như cũng không cao hơn tôi.
Với hình thể của cậu cậu chẳng làm gì được ai khác, có thể chạy thì chạy ngay đi."
Giang Mộ Hành vẫn không lên tiếng như cũ.
Một năm nay trong nhà xảy ra biến cố khổng lồ, mọi thứ đều tan thành mảnh vụn.
Hắn không được ngủ ngon một giấc nào, gầy đến độ ốm nhách, bây giờ lại bị thương, còn khóc thành như thế, nên bị tưởng là bị bắt nạt không gượng dậy nổi.
Cậu bé nói vài câu nhưng không được đáp lại, bèn cụp mắt chơi Tetris.
Giang Mộ Hành nhắm mắt, quần áo ẩm ướt bị hong khô bởi nhiệt độ cơ thể.
Gió đêm thoảng qua, hơi lạnh chui vào trong lỗ chân lông.
"Nè?"
Vai thình lình bị vỗ, người Giang Mộ Hành chợt căng thẳng, khẽ thở gấp hòng thể hiện sự cảnh cáo và bài xích.
Cậu bé ngạc nhiên mấy giây: "Cần tôi dẫn cậu đến bệnh viện không?"
Giang Mộ Hành lắc đầu.
Cậu bé vò đầu: "Tôi vẫn nên dẫn cậu đi thì hơn.
Nếu cậu xảy ra chuyện, tôi chính là kẻ tình nghi."
Cậu chỉ chỉ gầm cầu: "Nơi này là bằng chứng."
Giang Mộ Hành: "..."
.
Cậu bé cất điện thoại vào túi: "Muộn lắm rồi."
Giang Mộ Hành không nói.
"Người anh em, tôi không phải người noi theo tấm gương tốt của Lôi Phong hay gì cả.
Tôi nói nhiều với cậu thế này, cậu cứ coi như tôi ăn no rửng mỡ đi."
Cậu bé đứng dậy: "Cậu về sớm chút nhé, tắm rửa ngủ một giấc, rồi lại là một ngày mới."
Vết thương trên cánh tay Giang Mộ Hành âm ỉ đau nhói, đòi nợ tìm tới tận cửa đánh, có thể nhịn hắn đều nhịn.
Chỉ cần có hy vọng, hắn có thể tiếp tục kiên trì.
Nhưng mà không có.
Có lẽ là có, chỉ là vẫn chưa xuất hiện, Giang Mộ Hành lừa mình dối người nghĩ.
Cậu bé đã đi.
Giang Mộ Hành tựa lưng vào vách tường, trông sang dòng sông ngoài hàng rào.
Không biết qua bao lâu, cậu bé nọ quay trở lại, thở dài nhìn Giang Mộ Hành.
"Hẳn hai ta không chênh lệch bao nhiêu."
Cậu bé ngồi về vị trí cũ, để túi mua sắm qua một bên: "Cậu học trường nào?"
Giang Mộ Hành phát hiện tầm mắt cậu bé rơi trên ống quần của hắn.
Chẳng biết đã rách từ khi nào, bị giặt đến phai màu, cũng bị xù lông, hắn không chú ý tới.
Ngoại trừ quần, áo và giày cũng rất cũ.
Hương vị nghèo khó thấm đẫm cả người.
Giờ khắc này, Giang Mộ Hành cảm giác hình ảnh của hắn trong mắt cậu bé bắt đầu trở nên phong phú.
Gia đình rất nghèo, cuộc sống khó khăn, bị ức hiếp, nhỏ yếu, đáng thương, thê thảm.
Môi Giang Mộ Hành giần giật.
Cậu bé sán lại gần.
Giang Mộ Hành không thể chấp nhận hơi thở xa lạ.
Hắn hơi ngửa ra sau kéo dài khoảng cách với cậu bé, mặt cứng đờ.
Cậu bé lùi bước, ho khan hai tiếng hắng giọng, đắn đo nói: