Hơn bảy giờ tối, trong phòng tự học toàn người với người.
Sinh viên mới ngành toán ngoại trừ một người bị bệnh xin nghỉ phép thì đều ở đây cả.
Chung quanh chỉ có tiếng ngòi bút cọ trang giấy vang sột soạt, bầu không khí không thua gì lớp tự học buổi tối của khối 12.
Yến Hảo gục xuống bàn, mặt đè lên quyển vở lăn qua lăn lại.
Giang Mộ Hành đặt bút xuống, tay bóp eo cậu một cái.
Yến Hảo run lên, suýt nữa thở thành tiếng.
Cậu vừa quan sát những người khác, vừa đặt tay trên đùi Giang Mộ Hành.
Hô hấp Giang Mộ Hành hơi ngừng lại.
Đúng lúc này, Từ Mậu ở đằng trước cầm sách ngoái đầu, nhờ Giang Mộ Hành chỉ một bài.
Yến Hảo không rút tay về, vẫn búng bông trên đùi Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành nghiêm mặt viết trình tự giải toán.
Từ Mậu đang tập trung tinh thần nhìn, phát hiện Giang Mộ Hành bất chợt dừng bút, cậu ta cứ tưởng hắn không giải nổi nữa, ngẩng đầu lại thấy sắc mặt hắn kỳ quái.
Yến Hảo thò đầu nhìn bài Giang Mộ Hành đã giải một nửa: "Câu này ai mà biết."
Từ Mậu là một chàng trai mới mười chín tuổi, nhưng đầu đã sắp sửa trọc, cậu ta túm mái tóc thưa thớt: "Giang Mộ Hành có thể giải mà."
Yến Hảo quay đầu nhìn Giang Mộ Hành: "Làm được không?"
Bắp thịt toàn thân Giang Mộ Hành đột ngột căng cứng.
Từ Mậu không phát hiện gì bất thường, cậu ta cười khổ nói cả tuần nay lên lớp đều mất hồn, sắp sửa nghe không hiểu.
Yến Hảo biểu lộ cảm xúc: "Tôi cũng vậy."
Từ Mậu một lời khó nói hết: "Năm hai bảo có chết cũng không chọn toán học thuần tuý."
Yến Hảo ném qua ánh mắt chiến hữu khổ nạn: "Trước tiên cứ chống đỡ đến năm hai rồi tính sau."
Từ Mậu: "..."
"Không sao, không được vẫn có thể xin chuyển ngành."
Từ Mậu tự an ủi mình rồi nói: "Giang Mộ Hành, sau này chắc chắn cậu sẽ làm nghiên cứu nhỉ."
Giang Mộ Hành ngậm miệng không đáp.
Yến Hảo trả lời thay hắn: "No."
"Cậu ấy đã nói với tôi rằng, hoặc là chọn toán và toán học ứng dụng, hoặc là thông tin và máy tính, lên thạc sĩ chuyển sang tài chính."
Giang Mộ Hành không phản bác.
Từ Mậu kinh ngạc mở to mắt, ngược lại suy nghĩ, với tư cách là con trâu đỉnh nhất trong dàn trâu bò, đời hắn không cần phải giải thích.
Trọng tâm câu chuyển lại lượn về đề bài kia.
Yến Hảo và Từ Mậu cậu một lời tôi một câu, căn cứ theo mạch tư duy bài giải của Giang Mộ Hành để thảo luận.
Họ dừng lại rất nhanh, không cách nào thảo luận tiếp, bắt đầu móc mỉa cái ngành đau khổ muốn chết này.
Móc mỉa thì móc mỉa, tay Yến Hảo cũng không ngừng, không hề kiêng nể trên địa bàn của mình.
Giang Mộ Hành vốn luôn không lên tiếng, cũng không hành động gì bỗng kéo khoá kéo áo khoác, cởi ra quăng xuống đùi.
Độ mạnh và phạm vi của động tác đều rất lớn, mang tới cho người ta ảo giác hốt hoảng.
.
Yến Hảo chớp mắt: "Sao vậy?"
Thái dương Giang Mộ Hành âm ỉ muốn banh gân xanh.
Yến Hảo một tay chống đầu, làm như không thấy cảnh cáo của hắn: "Nóng hả?"
Đường cằm Giang Mộ Hành siết chặt.
Yến Hảo "Ồ": "Nắng gắt cuối thu đúng là rất mãnh liệt."
"Vẫn ổn đấy chứ." Từ Mậu nói, "Sáng tối mát mẻ."
Yến Hảo nhướng mày: "Tối hai hôm nay chẳng thấy mát mẻ bao nhiêu."
Giang Mộ Hành thình lình mím chặt môi, kịp thời nuốt xuống tiếng rên.
Yến Hảo cụp mắt cười lên, không phải nhếch môi theo hình thức mà là cười thật, trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú là khoảng sắc hoa đào, lông mi mảnh dài khẽ khàng rung động, khoé mắt đuôi mày nhiễm thêm đôi phần quyến rũ.
Từ Mậu nhìn mà ngây người.
Giang Mộ Hành chợt khép sách Từ Mậu lại ném cho cậu ta
Từ Mậu lấy lại tinh thần: "Không giảng tiếp..."
Vì áp suất thấp quanh thân Giang Mộ Hành mà chữ "à" kẹt trong cổ họng, không dám phát ra.
Vẻ mặt Từ Mậu khó hiểu cầm sách đi.
Giang Mộ Hành nghiêng mặt, sắc mặt nghiêm khắc lạnh lùng.
Yến Hảo cười với hắn, trong mắt toả ra ánh sáng lung linh, hết sức diễm lệ mê người.
Yết hầu Giang Mộ Hành nhốn nháo lên xuống, con ngươi thâm trầm, đừng quậy.
Yến Hảo vô tội, tôi đã làm gì sao?
Giang Mộ Hành day huyệt thái dương.
Yến Hảo đưa tay lên, bỏ ngón trỏ vào trong miệng, răng cắn nhẹ, đầu lưỡi đảo qua.
Giang Mộ Hành nhắm mắt, trướng đau một hồi.
"Có phải rất muốn bình tĩnh không?" Yến Hảo quan tâm nói, "Vậy thì giúp tôi làm bài đi."
Giang Mộ Hành: "..."
.
Trở về từ tiết tự học, Yến Hảo bị Giang Mộ Hành chỉnh đốn một trận ngay, ỉu xìu quấn lấy chăn mền.
Giang Mộ Hành cầm sách và giấy bút qua cho cậu, đặt cạnh gối đầu.
Giọng Yến Hảo nghèn nghẹn, đã la đến mức phế: "Tôi đã thành như này rồi, thành như này rồi, cậu còn kêu tôi làm bài tập? Vậy luôn đấy à đại ca?"
Giang Mộ Hành không nhanh không chậm nói: "Mai phải nộp rồi."
Yến Hảo cứng không được bèn mềm, cậu đáng thương nắm góc áo Giang Mộ Hành: "Anh à, em không làm nổi, em thật sự không làm nổi đâu."
Giang Mộ Hành không cảm xúc, bộ dạng thờ ơ: "Sao không làm nổi?"
Yến Hảo đếm ngón tay: "Eo mỏi, chân đau, ngực và lưng cũng nhức, đầu còn bị cậu đẩy lên tấm ván đầu giường."
Giang Mộ Hành lôi cậu ra khỏi chăn: "Biết tôi không