Editor: tui trở lại với mọi người rồi đâyyy
---
Converter: luoihoc (TTV)
Editor: nkunqjie
Tiếng cười bất ngờ mà ngắn ngủi này khiến Chu Lý đột ngột ngẩng đầu lên vì sốc, lo lắng rằng Trần Nghiễn Hiển đã bị cô làm cho ngu rồi.
Chỉ là người trước mặt cô trông vẫn giống như bình thường, Trần Nghiễn Hiển nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thâm trầm.
"Chu Lý." Giọng anh chậm rãi, như một sợi dây cung kéo trái tim của Chu Lý ra.
"Nguyên nhân cậu chấp nhận làm bạn gái của tớ là chỉ muốn gạt tớ để tiếp tục làm bạn với cậu?"
Trịch, dây cung kia đứt mất.
Chu Lý hốt hoảng mở to mắt.
"Tất nhiên là không!" Cô cố gắng che giấu sự chột dạ của mình và để thể hiện rõ sự chân thành, cô cam đoan thề thốt.
"Tớ sẽ thực hiện nghĩa vụ của một người bạn gái, đây chắc chắn không phải là gạt người!"
Ánh mắt Trần Nghiễn Hiển lộ ra suy nghĩ sâu xa, như thể anh đang dò xét câu trả lời này. Sau một hồi lâu im lặng, Chu Lý thấp thỏm nhìn anh, giống như một học sinh lừa rằng mình đã làm bài tập về nhà đang chờ giáo viên kiểm tra.
May mắn thay, một lát sau.
Trần Nghiễn Hiển gật đầu bất đắc dĩ.
"Được rồi."
Chu Lý thở dài, đi qua.
Với thỏa thuận này, cô an tâm hơn rất nhiều, ở trường cũng thoải mái hơn, bắt gặp ánh mắt của người khác cũng không còn chột dạ trốn tránh, dù sao Trần Nghiễn Hiển cũng đã hứa đối xử với cô như trước.
Và anh đã làm như vậy.
Năm thứ ba này là khoảng thời gian rất bận rộn, mấy tháng cuối cùng của cuộc đua nước rút thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Giáo viên và phụ huynh mỗi ngày đều bên tai thúc giục. Trong bầu không khí này, cả khi nhiều học sinh quen tự do, vô kỷ luật cũng không khỏi cảm thấy nghiêm trọng.
Chu Lý là một trong số đó.
Đối với Chu Lý từ trước tới giờ, đây là khoảng thời gian nghiêm túc và vất vả nhất mà cô trải qua. Trần Nghiễn Hiển có thời gian thì bắt lấy cô mang đi dạy kèm, thứ bảy chủ nhật cũng không buông tha. Việc này kéo dài một khoảng thời gian, khiến Chu Lý dần cảm thấy quen thuộc. Nếu như đột nhiên làm xong bài thi, cảm giác đầu tiên của cô không phải được giải phóng, mà là sự trống rỗng, suy nghĩ về nơi vẫn còn những bài tập còn dang dở và lại vùi mình vào một vòng chiến đấu mới.
Điểm số đang dần dần được cải thiện. Thầy Lý cũng đã thay đổi so với trước kia, luôn mang Chu Lý ra làm ví dụ để khuyến khích mọi người trong lớp. Mỗi tay giữ một bài kiểm tra, một là của Chu Lý lúc mới vào năm học, một là của kỳ thi gần nhất. Điểm số khác nhau rất nhiều.
Ông thân thiện, mang theo giọng điệu hết sức tự hào cùng kiêu ngạo, khác hẳn với người chủ nhiệm đã mắng cô một trận đẫm máu trong văn phòng ngày hôm đó.
"Thấy Lý kiếp trước chính là một con tắc kè hoa." Trong lúc nghỉ giữa giờ, Tưởng Bố Cốc mang một miệng ngậm đầy trà sữa nhịn không được phàn nàn.
Chu Lý không thấy có vấn đề gì, quay về bàn của Trần Nghiễn Hiển tiếp tục tính toán. Thấy cô chăm chú đến mức không thèm ngẩng đầu lên, Vệ Tu Kiệt ngồi một bên đáp lời.
"Đây là đãi ngộ đối với người có tiến bộ, còn với cậu..." Cậu ta liếc nhìn Tưởng Bố Cốc, miệng "Chậc chậc" hai cái, "Tớ đoán chừng đời này sẽ không bao giờ khiến sắc mặt thầy Lý tốt hơn được."
Tưởng Bố Cốc bị xúc phạm nặng nề, tức giận đưa tay ra vỗ bàn, "Cậu cho rằng ai cũng là Chu Lý, có Trần Nghiễn Hiển bên cạnh hay sao!"
Khi những lời này vừa phát ra, hai người kia lập tức cùng ngẩng đầu lên nhìn cô. Bị nhìn chằm chằm như thế, Tưởng Bố Cốc có chút khiếp đảm, nhún nhún vai.
Chu Lý bất mãn càu nhàu, "Bố Cốc, vì cậu đã nói thế nên tớ sẽ mời cậu đến học chung vào cuối tuần. Số lượng một ngày không lớn, chỉ hai hoặc ba ..." Cô đếm ngón tay, cuối cùng quay về phía Tưởng Bố Cốc duỗi một bàn tay.
"Năm bài thi!"
Tưởng Bố Cốc liên tục khoát tay, sợ hãi lùi lại, "Không được không được, tớ bằng lòng làm một học sinh tự do."
"Thế là chưa đủ." Chu Lý chọc cây bút vào trán cô, nói một cách trịnh trọng, "Tất cả mọi thứ đều phải dựa vào nỗ lực của chính cậu, dĩ nhiên là..." Cô liếc nhìn Trần Nghiễn Hiển và khoe khoang.
"Tớ không thể làm gì nếu không có sự giúp đỡ của bạn bè xung quanh."
"Ừ." Trần Nghiễn Hiển chỉ vào bài làm, "Ở đây, sai ở bước thứ ba."
Bước vào tháng Tư, thời tiết trở nên ấm hơn, điểm thi thử cũng đã được phát. Chu Lý đạt điểm cao chưa từng thấy, lọt cả vào top 50 của lớp đồng thời rút ngắn khoảng cách tới đại học A xuống còn 100 điểm.
Ngoài những tiến bộ vượt trội trong toán, các môn học khác cũng cao hơn trước rất nhiều. Chu Lý rất rõ nguyên nhân tại sao.
Trước đây, tâm trí luôn tập trung vào việc vui chơi. Các nhiệm vụ được giáo viên giao thì qua loa cho có lệ, thi thoảng không hứng thú thì cúp học. Thậm chí còn chẳng bận tâm ôn tập trước kỳ thi.
Họ Lý chỉ có cô con gái duy nhất là Chu Lý, cả hai bố mẹ đều làm trong công ty. Tiền tiết kiệm và các loại bảo hiểm tài chính khác nhau đủ để khiến cô sống mà không phải lo lắng.
Chu Lý tính cách đơn giản tự tại, thích đủ các loại phim hoạt hình và phim ảnh. Cô còn thích chơi game trong phòng trong những ngày lễ, chỉ cần có trà sữa và thức ăn là thấy thoải mái. Có thể nói rằng cô không có tham vọng, nhưng cô có thói quen nhận thức của riêng mình, sẽ thích nghi với môi trường thay đổi xung quanh mà không phải gặp quá nhiều khó khăn.
Một cuộc sống đơn giản.
Cha mẹ Lý không muốn ép buộc cô.
Mà Trần Nghiễn Hiển giống như một cú đánh mạnh mẽ. Không nói lời nào phá vỡ quy tắc của cô, buộc Chu Lý phải chăm chỉ tiến lên. Bị đưa vào đường đua với hy vọng cao, không còn cách nào khác Chu Lý chỉ có thể chạy về phía trước và cố gắng hết sức. Ngay cả khi kết quả cuối cùng không như mong đợi, trong lòng cô cũng không có sự xấu hổ.
Khi điểm được phát, các bạn cùng lớp hâm mộ chúc mừng cô với chút ghen tị, nhà họ Chu lại càng mừng rỡ.
Mặc dù Chu Lý gần đây thể hiện một tình yêu đối với học tập, dù sớm hay muộn đều chôn ở trước bàn học không rời đi, nhưng cha