Chương 7
Cuối cùng Chu Lý cầm đồ rồi bước đi, dáng vẻ có chút cô đơn, cô vừa thấy khó hiểu vừa thấy buồn. Trần Nghiễn Hiển lại lộ rõ vẻ mặt lúc nãy.
Khi quay người lại trông cô rất đáng thương.
Một trận mệt mỏi trào dâng lên từ đáy lòng, Trần Nghiễn Hiển dùng ngón tay ấn vào thái dương.
Chu Lý trả lại quà cho chủ nhân, đối mặt với những đôi mắt buồn rầu, cô chỉ hận không đánh được Trần Nghiễn Hiển.
“Cậu nói xem, tính xấu của Trần Nghiễn Hiển ngoài tớ ra có ai chịu được?” Trở lại phòng học, Chu Lý ngồi tại chỗ được vài giây, nhịn không được quay đầu cùng Tưởng Bố Cốc nói chuyện.
Tưởng Bố Cốc dừng động tác trong tay lại, chậm rãi quay mặt sang, "Nói thật ..."
Thấy Chu Lý giữ vững tinh thần chờ câu sau, vẻ mặt đờ đẫn, Tưởng Bố Cốc chậm rãi thốt ra không cảm xúc.
"Những học sinh như Trần Nghiễn Hiển, người có thành tích vượt trội, nếu tính tình dịu dàng và ân cần thì chính là phản nhân loại. Sẽ có bao nhiêu cô gái vây quanh chứ."
"Lại nói..." Cô nhìn Chu Lý từ trên xuống dưới, lộ ra một chút chán ghét.
"Tính tình của cậu ta không tệ lắm, bình thường không kích động thì cậu ta cũng chẳng điên cuồng như thế. Trần Nghiễn Hiển vẫn sẽ là một người bình thường tốt bụng."
"Có đạo lí." Chu Lý nằm trên bàn yếu ớt giơ ngón tay cái lên.
Mặc dù mới nói xấu sau lưng anh, nhưng chỉ mười phút sau khi tự học, Chu Lý đã hoàn toàn quên đi chuyện trước đó, cầm sách vở quay đầu lại hỏi bài.
Nhìn thấy cô như vậy, Tưởng Bố Cốc không biết nên nói cô là người rộng lượng hay là không tim không phổi.
Thứ Ba, Chu Lý vẫn được giao nhiệm vụ đổ rác. Cô chưa bao giờ chùi kính và làm việc khác tương tự vậy nên mặt đất và bảng đen cô lau về cơ bản cần phải được người khác làm lại. Vì vậy, mỗi lần như thế cô chỉ có thể mang thùng rác đi đổ.
Cái thùng rác được trường mua khá lớn, cô phải dùng hai tay mới xách được qua hành lang, khi xuống cầu thang, cô đụng phải Phương Chí Hào đang lên lầu.
“Để tớ giúp cậu.” Cậu ta nhìn thoáng qua thùng rác trên tay Chu Lý, chưa kịp đợi cô trả lời đã vươn tay cầm lấy.
Với sức mạnh của nam sinh, Phương Chí Hào không tốn chút sức nào liền nhấc lên, Chu Lý đành phải buông tay đi theo phía sau, vội vàng cảm ơn.
“Phương Chí Hào, cậu thực sự là một bạn học tốt bụng nhiệt tình.” Cô rất chân thành khi khen ngợi người khác. Đôi mắt đen sáng ngời của cô tròn xoe, trông vô cùng hoạt bát đáng yêu. Phương Chí Hào lại nghĩ đến những điều trước đây, bất mãn hừ lạnh một tiếng.
Chu Lý dừng lại, chủ yếu là vì lương tâm cắn rứt, đi bên cạnh không nói chuyện nữa.
Sau khi đổ rác xong, cả hai về đến cửa lớp, Phương Chí Hào mặc dù vẻ mặt luôn căng thẳng nhưng cậu ta vẫn cầm cái thùng rỗng trên tay, không đưa cho Chu Lý.
Vì lý do này, Chu Lý không thể không báo đáp, sau khi suy nghĩ, cô tìm trong túi áo khoác thấy hai túi nhỏ đậu phụ khô cay mà buổi trưa cô chưa kịp ăn.
“Cảm ơn cậu, Phương Chí Hào.” Sau khi Phương Chí Hào đặt thùng rác trở lại vị trí cũ, cô tặng cậu ta một món quà cảm ơn.
“Cái này cho cậu.”
Phương Chí Hào sững sờ vài giây, sau đó vươn tay nhận lấy.
Sau khi dọn xong Chu Lý đi ăn cơm, hôm nay còn phải học buổi tối nên để tiết kiệm thời gian hơn Chu Lý không về nhà ăn cơm mà trực tiếp giải quyết ở nhà ăn của trường.
Buổi hôm nay không có nhiều người lắm, giờ ăn cao điểm cũng đã qua, cô trong căn tin hào phóng múc cho cô hai muôi lớn đồ ăn, Chu Lý gắp hết ớt xanh trong món thịt ra ăn sạch sẽ, sau đó mang cất khay cơm đi.
Vừa bước ra khỏi cửa căng tin, mùi khói dầu còn chưa tan hết, một bóng người đã hoảng hốt lao tới. Giây tiếp theo tay của Chu Lý đã bị tóm lấy.
"Lý Lý! Trần Nghiễn Hiển và Phương Chí Hào đang đánh nhau trên sân bóng rổ !! Cậu mau đi xem thử !!!"
Chu Lý sửng sốt, bị Tưởng Bố Cốc kéo nhanh đến sân bóng rổ, trận chiến dường như đã lắng xuống, một đám nam sinh tụ tập ở giữa, Tưởng Bố Cốc liền kéo ra, cảnh tượng hiện ra trước mắt.
Phương Chí Hào đứng đó xoa xoa vai đau đớn, những người khác trông vẫn còn nguyên vẹn, trong khi Trần Nghiễn Hiển thì nghiêm trọng hơn rất nhiều, anh ngồi trên mặt đất ôm đầu gối, dường như đau quá không thể đứng dậy được.
Chu Lý tim đập kịch liệt, lập tức lao về phía trước.
“Trần Nghiễn Hiển, cậu không sao chứ, cậu có bị thương không?” Cô bối rối chạm vào mắt cá chân anh, trên đỉnh đầu lập tức truyền đến một tiếng rít nhẹ.
“Đau không?” Cô lo lắng ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên.
Vẻ mặt của Trần Nghiễn Hiển dịu đi, “Không, có lẽ bị trật rồi.”
“Tớ đưa cậu xuống phòng y tế nhé?” Cô ngẩng mặt lên, hạ giọng như thể đang đối xử cẩn trọng với một con người mỏng manh dễ vỡ.
“Được.” Trần Nghiễn Hiển gật đầu, vừa duỗi tay ra Chu Lý đã dùng sức giữ chặt lấy, từ từ kéo anh dậy.
Trong quá trình đứng thẳng, bàn chân bị thương của Trần Nghiễn Hiển vô tình chạm đất, anh hít một hơi đau đớn, Chu Lý nhanh chóng đặt tay lên vai anh, cẩn thận dìu anh về phía trước.
Người xem dần dần tản ra, một số thành viên không khỏi lo lắng muốn nói gì đó, ánh mắt của Trần Nghiễn Hiển quét qua một lượt, tất cả đều im lặng im lặng.
Phòng y tế.
Bác sĩ của trường kiểm tra rồi kết luận anh bị bong gân nhẹ, sau khi chườm đá thì mắt cá chân đã bớt đáng sợ hơn, Trần Nghiễn Hiển hai chân duỗi thẳng, lưng dựa vào tường, Chu Lý vẫn chưa hoàn hồn ngồi ở bên giường.
“Sao đột nhiên đánh nhau vậy? Có chuyện gì xảy ra?”
“Không có đánh.” Trần Nghiễn Hiển bình tĩnh giải thích, “Lúc chơi bóng có chút xích mích, không cẩn thận va vào.”
“Thật sao?” Chu Lý nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh, Trần Nghiễn Hiển dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
“Ừ.” Anh gật đầu.
Trần Nghiễn Hiển vẫn cần nằm trong phòng y tế nghỉ ngơi một lát, Chu Lý đi lấy nước lau tay cho anh, khi cô cầm chậu đi qua hành lang, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
"Chu Lý——" Cô quay đầu lại, nhìn thấy Phương Chí Hào.
Cậu ta đứng đó nhìn Chu Lý, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Tớ nói cậu ta gây sự trước cậu tin không?” Trên hành lang vắng lặng, cậu ta giải thích một cách khó khăn.
"Lúc đầu mọi người chơi bóng thật sự rất bình thường, nhưng cậu ta đột nhiên nhằm vào tớ. Tớ không thể chịu nổi mới đánh cậu ta trước——" Mặc dù dùng lực có hơi mạnh một chút, nhưng ai biết rằng Trần Nghiễn Hiển liền trẹo mắt cá chân!
Cậu ta thầm oán hận mắng.
Đồ mưu ma!
“Ra vậy.” Chu Lý nói sau một hồi lâu im lặng.
Phương Chí Hào trở nên hơi kích động khi thấy thế, âm lượng của cậu ta vô thức tăng lên,