Tiệc đóng máy này, Lộ Nhâm hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi.
Dù sao công việc là công việc, không thể nói không đi là không đi được.
Lúc chưa đi qua, Lộ Nhâm cố ý chuẩn bị báo cáo một chút cho Ân Bắc Lâm biết.
Lu: "Chó shiba gõ đầu jpg"
Lu: "Anh, bên đạo diễn Vương nói đêm nay có tiệc đóng máy, Đỗ Hoài cũng có ở đấy"
Ân Bắc Lâm trả lời nhẹ nhàng một tiếng "ừ".
Lộ Nhâm ngẫm nghĩ, lại gõ chữ hỏi: "Anh, hôm nay không phải kết thúc hoạt động rồi à?"
Lu: "Không đi cùng sao, Đỗ Hoài cũng ở đó!"
Lần này Chồng trả lời tin nhắn rất nhanh, phía trên chỉ có bốn chữ lớn.
Chồng: "Em chơi vui vẻ"
Lộ Nhâm chảy một hàng mồ hôi, trả lời bằng biểu cảm chứa chữ "Được rồi".
Không phải, Có phải Lộ Nhâm quá yên tâm với cậu rồi không?
Đỗ Hoài cũng ở đó nha!
Không tính mấy ngày trước, bác Trịnh còn nói chuyện cậu vượt quá giới hạn, là ảnh chụp trước kia cậu từng thích của Đỗ Hoài, Ân Bắc Lâm không phải cũng tự nhìn thấy sao, gần đây còn có người đang điều tra cậu và Đỗ Hoài nữa.
Cậu biết điều nên chuẩn bị báo cáo, nhưng người này lại không hề lo lắng ư?
Lộ Nhâm có hơi mê mang.
Chưa từng tới tiệc đóng máy, trái lại Lộ Nhâm biết vì sao Ân Bắc Lâm lại yên tâm.
Đầu tiên, tiệc đóng máy đúng là rất nhộn nhịp, đoàn làm phim bao hết một sảnh, khắp nơi đều là người.
Đỗ Hoài là diễn viên chính, còn có nam hai Đao Phong, gần đây nhiệt độ khá cao, không đi lên phát biểu thì cũng bị tổ chương trình xúi giục biểu diễn, còn phải đi tới đi lui mời rượu những đạo diễn, nhà đầu tư xung quanh...!Quan trọng nhất chính là còn phải chụp tuyên truyền.
Người ta vốn dĩ không rảnh đếm xỉa tới cậu.
Ánh mắt ngẫu nhiên đối đầu nhau, Đỗ Hoài sẽ vô thức nghiêng đi.
...!Xem ra giống lần tước, trái lại Đỗ Hoài sợ cậu hơn.
Lộ Nhâm lén thở phào nhẹ nhõm.
Cậu và Trần Tư Vũ, còn có bọn người Vương Mạn Toa, Bách Ích ngồi chung một bàn, vốn muốn lẫn trong đám người vui vẻ ăn cơm, uống rượu, ai biết được cậu đã ngồi trong góc, vậy mà vẫn có người tới chạm cốc với cậu.
Giám chế, đạo diễn Vương, ngay cả mấy ông chủ đầu tư cũng tới, nhìn thấy cậu thì sẽ nói một câu: "Haizz! Đây không phải tiểu Lộ sao?" Sau đó cười lớn nâng lý với người trong bàn của bọn cậu.
Lộ Nhâm biết mình dễ say, lần trước có Ân Bắc Lâm, cậu còn uống một chút, lần này cậu không dám uống nữa...!Tình huống không quan trọng, đều là uống một nửa chừa lại một nửa.
Trần Tư Vũ uống tới mức nghiêng ngã, còn chơi oằn tù tì cùng nhà làm phim lần trước.
Đợi mọi người đi rồi, Vương Mạn Toa uống nhiều quá, phì cười ha ha: "Tổng giám đốc Hứa cũng tới uống một ly đi, ôi chao! Chúng ta xem như là được hưởng lợi từ thầy Lộ hết đó."
"...Chị Toa Toa coi trọng rồi, coi trọng rồi." Lộ Nhâm cười vô vị.
Vương Mạn Toa say khướt, mặt đỏ lên, lầm bầm: "Vậy thì không có nha, thấy Ân không phải từng dẫn cậu gặp tổng giám đốc Hứa một lần sao, không thì tổng giám đốc Hứa cũng chẳng thèm phản ứng với chúng tôi."
"Còn có, đừng gọi tôi là chị Toa Toa, phải gọi...!Thì gọi tôi là cô gái đẹp."
Lộ Nhâm cười gượng: "..."
Chị à, có phải uống nhiều quá rồi không?
Bên cạnh, Bách Ích nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Thầy Lộ, thầy Ân từng dẫn cậu đi ăn cơm riêng với tổng giám đốc Hứa rồi hả?"
"Ừm...!Lúc ấy anh ấy đến thăm ban." Lộ Nhâm hơi xấu hổ nói: "Bởi vì thời gian tương đối ngắn, cho nên chưa kịp gọi mọi người cùng nhau đi ăn."
Bách Ích "A" một tiếng, nói: "Vậy lần này thầy Ân không tới đúng không?"
Lộ Nhâm gật đầu: "Hình như còn có hoạt động khác, cho nên đêm nay tạm thời không theo tới."
"Đối với cậu thật tốt ha."
"Bình thường đạo diễn Vương không tham gia những buổi tiệc thế này đâu." Bách Ích cười cợt: "Ông ấy yêu cầu rất nghiêm khắc, nếu không phải có thầy Ân ở đây, có lẽ lần đóng máy này ông ấy cũng sẽ không tới."
Lộ Nhâm nở nụ cười: "Như vậy à, tôi cảm thấy đạo diễn Vương vẫn rất thân thiết đó."
Giám chế bên cạnh uống hơi nhiều, hét lên: "Thầy Lộ, đạo diễn Vương đặc biệt tốt với cậu thôi, đạo diễn Vương tuy thấy luôn cười tủm tỉm nhưng thật ra rất nghiêm khắc."
"Cậu coi như bị chửi rất ít rồi." Anh ta say khướt: "Cậu nhìn người bên cạnh mình đi, có người nào chưa từng bị chửi đâu."
Trần Tư Vũ uống hơi nhiều, "ực" một tiếng: "Đúng vậy, đúng vậy, không biết tôi bị chửi bao nhiêu lần đâu, ực! Chỉ có cậu là bị chửi rất ít thôi!"
Bách Ích cười khẽ.
Một tia sáng xanh nho nhỏ khó thấy lộ ra trong túi tiền của anh ta.
"Nhưng mà!"
"Nếu như không có thầy Lộ của chúng ta ở đây..." Trần Tư Vũ ngã trái ngã phải mà đứng dậy, hét lên nói: "Tôi...!Ực, tôi sẽ bị đạo diễn Vương chửi tới chết, toàn bộ người đi đều bị chửi."
Vương Mạn Toa đứng lên, dứt khoát đụng vào, mặt đỏ hồng nghiêm lại nói: "Đi! Không uống hết...!Thì đều là khốn khiếp!"
"Khốn khiếp!" Trần Tư Vũ lớn tiếng nói lại.
Lộ Nhâm: "..."
Mấy anh hai chị hai ơi, say thành dáng vẻ này cũng đừng buồn bực nữa chứ!
Tiệc đóng máy diễn ra tới hơn mười giờ đêm, Lộ Nhâm và người đại diện của Trần Tư Vũ cùng chống đỡ với Trần Tư Vũ, đưa anh ta lên xe.
Gió đêm hơi lạnh, Lộ Nhâm khép chặt áo khoác trên người, lên xe của anh Ngô.
Cùng lúc đó.
Ánh mắt Bách Ích ảm đạm nhìn theo chiếc xe Lộ Nhâm đi xa.
Anh ta nhìn lướt qua, khóe môi nhếch lên đầy bí ẩn.
"...!Đi thôi."
...
Bách Ích gần như không cần động não cũng có thể suy nghĩ, chờ khi sự việc này bị tuôn ra, người trên mạng sẽ đánh giá Lộ Nhâm như thế nào.
"Oẹ, thì ra Lộ Nhâm trèo lên Ân Bắc Lâm, thế mà còn đập tiền để tiến vào đoàn làm phim, hai người yêu dường gì chứ, rõ ràng là quan hệ cơ thể không tốt mà, thật ghê tởm."
"Tôi nói tại sao Từ Mẫu lại có tài nguyên tốt như vậy, thì ra tất cả đều do Ân Bắc Lâm lấy ra, bán một cái mông là có thể mua, cái nồi nào thì phối với cái nắp đó, ha ha."
"Vốn liếng sức mạnh thật đáng sợ, ngay cả đạo diễn Vương nổi danh yêu cầu người nghiêm khắc cũng bị viên đạn bọc đường này làm biến chất."
"Có tiền là có thể khiến cả đoàn làm phim nâng đỡ thôi, Ân Bắc Lâm thật thể diện, ngay cả phía nhà đầu tư cũng mời rượu Lộ Nhâm, cậu ta xứng sao?
"Nâng càng cao thì rơi càng nhanh, đáng đời."
"Ai biết được Lộ Nhâm chỉ bán mình cho một mình Ân Bắc Lâm không, lúc trước không phải cậu ta là đi theo con đường hắc hồng đó sao, thật sự là chó không đổi được đớp phân..."
Anh ta càng nghĩ cảnh tượng người trên mạng chửi mắng Lộ Nhâm ra sao thì đáy lòng càng khó kiềm chế nổi sự hưng phấn như nguyện kia.
Chờ xem đi.
Bách Ích cười ác ý.
Loại người không đầu óc như Lộ Nhâm, chỉ là leo lên được Ân Bắc Lâm, tất cả mọi người lập tức vây quanh cậu.
Mà kiểu người khổ sở như anh ta, không ngừng quay phim, lại gặp phải sự xa lánh của đạo diễn sói mắt trắng, còn bị đám nhân viên công tác giẫm một cước sao?
Dựa vào cái gì.
Bách Ích cất phần ghi âm, không chờ kịp mà kéo cửa lớn ra.
Ngay sau đó, khuôn mặt của anh ta cứng đờ.
Người đại diện cũ của Lộ Nhâm đang co đầu rút cổ, quỳ gối trong góc, như cố ý co người mình lại cho thật nhỏ.
Con ngươi Bách Ích co rụt lại.
"Thầy, thầy Ân..." Tiếng nói của Bách Ích run run, lùi về