Tô Gia Yến vừa mới tốt nghiệp đại học, hiện tại đang là một nhân viên văn phòng bình thường tại trụ sở chính của Cố thị.
"Aiya, các con của ba, tan làm rồi thì về thôi, tăng ca làm gì cho mệt.
Chúng ta đi làm công ăn lương chứ không phải đi bán mạng nha !"
Vương tổng chuẩn bị ra về thấy nhân viên của mình vẫn đang gõ phím lạch cạch không khỏi thở dài nhắc nhở.
Một chị gái tóc xoăn nhanh mồm đáp: "Vương tổng à, có ai làm sếp như anh không ? Sếp nhà người ta chỉ hận nhân viên làm việc hết công suất, còn anh......!"
Vương tổng vừa khoác áo, vừa cười hà hà: "Còn không xem ai là sếp của cô sao ? Thế nào, mấy cô mấy cậu có muốn về không, hay lại ở lại tăng ca ?"
Một thanh niên vừa ấn lưu file vừa làm xong, vươn vai đáp: "Sếp Vương, là anh dụ dỗ chúng tôi tan ca đấy ! Cuối tháng cả phòng chúng ta không đạt tiêu chuẩn, anh đừng đổ thừa lên đầu nhân viên bọn tôi !"
Vương tổng gật đầu đồng ý: "Sao ba lại đổ thừa lên người các con được chứ !"
Văn phòng hơn mười mấy người đều là thanh niên trai tráng, Vương tổng đã ngoài tứ tuần gọi ba cũng không sai, vừa hài hước quan hệ giữa lãnh đạo và nhân viên cũng được xích gần hơn.
Mẹ cậu muốn tối nay cả nhà cùng dùng cơm, vừa hay lại được tan ca sớm, Tô Gia Yến có chút vui vẻ mà soạn đồ chuẩn bị ra về.
Vai cậu bị người vỗ vỗ vài cái, nghe thấy Vương tổng hỏi: "Nhân viên mới nhỉ, cậu quen với công việc chưa ?"
Tô Gia Yến có chút thụ sủng nhược kinh, liền nghĩ bản thân làm ở phòng chuyên viên hỗ trợ này cũng rất tốt, liền gật đầu đáp: "Quen rồi ạ !"
Vương tổng gật đầu tán thưởng: "Tốt lắm người trẻ tuổi, có gì không hiểu cứ hỏi mọi người xung quanh, chúng ta là một gia đình mà !"
Tô Gia Yến gật đầu.
"Vương ba ba, người làm em út sợ rồi kìa ! " Chị gái nói: "Chúng con sẽ tận lực giúp đỡ em ấy, còn bây giờ phòng mình về thôi, lát nữa mưa xuống lại khổ !"
Nghe đến đây, mọi người mới đồng loạt nhìn qua cửa kính, sắc trời bên ngoài ảm đạm một màu, cuốn theo từng chiếc lá không biết từ nơi nào tới xoay xoay vài vòng.
Mọi người lục đục rời khỏi phòng, động tĩnh không quá lớn nhưng phòng chuyên viên hỗ trợ về sớm đã thành quen, một thanh niên phòng kĩ thuật điện ảnh không nhịn được thốt lên.
"Triệu ba ba, gia đình nhà người ta được về rồi kìa, hay phòng mình hôm nay cũng phá lệ về sớm đi ?"
Triệu tổng bên kia đang làm việc hết công suất, tóc chưa đến lúc bạc nhưng đầu đã hói hơn phân nửa, giận dữ quát.
"Ngoan ngoãn làm việc đi, cả phòng hôm nay tăng ca, không có việc bận thì đừng có li do xin về trước ! Còn nữa, gọi tôi là Triệu tổng, còn gọi bậy là trừ lương !"
Bỗng dưng phải tăng ca cả phòng ném cho thanh niên vừa rồi ánh