Cửa xe mạnh mẽ đóng sầm, không khí ẩm ướt từ bên ngoài cũng len lỏi chui vào.
Nhìn Tô Gia Yến bị ướt mưa có chút chật vật, Tô Dịch khởi động xe, không vui nói.
"Dù của em đâu ? Nãy anh thấy em có cầm mà !"
Tô Gia Yến sờ sờ cái đầu bông xù hơi ẩm ướt của mình, không quan trọng mà thuật lại.
"Nãy em thấy có người đứng ở cổng công ty nên cho người ta mượn rồi !"
Tô Dịch lấy khăn khô trùm lên đầu cậu, lại tăng nhiệt độ xe lên một chút, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Muốn làm người tốt quá ha ! Còn để bản thân bị ướt !"
Làm việc chính nghĩa mà bị anh hai móc mỉa như vậy, Tô Gia Yến có hơi tủi thân: "Mưa nhiều lắm đó anh hai, biết khi nào mới tạnh, em chạy có chút xíu à !"
Tô Dịch hơi xoay vô lăng nói: "Trong xe anh có dù, lần sau gọi anh ra đón, nhớ chưa ?"
Tô Gia Yến không thích cảm giác bị nuông chiều như trẻ con này, không đáp lời mà chỉ nhỏ giọng lầm bầm: "Bị ướt có chút xíu à, hung dữ như vậy làm gì !"
Tô Dịch lặp lại: "Nhớ chưa ?"
Tô Gia Yến trề môi nói: "Em biết rồi !"
Cố Sâm thất thần nhìn chiếc dù được nhét vào trong tay mình, một chiếc Rolls-Royce chầm chậm đi đến trước mặt hắn, cửa kính xe nhẹ nhàng hạ xuống, lộ ra chút bối rối của tài xế.
"Xin lỗi chủ tịch, để ngài đợi lâu rồi !"
Cố Sâm không lên tiếng, tài xế nghĩ thầm chủ tịch có lẽ đang rất giận dữ, bèn vội vàng tháo dây an toàn, xuống xe mở cửa cho vị đại nhân này lên.
Cô Sâm nhàn nhạt liếc tài xế một cái, không mặn không nhạt nói: "Không cần xuống xe đâu, tôi có dù rồi !"
Tài xế: Ngài lấy đâu ra dù vậy ?
Cố Sâm nói xong trực tiếp mở dù ra che, rất nhanh đã yên vị trong xe.
Tài xế len lén liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy chủ tịch nhẹ nhàng để dù vào ghế trống bên cạnh, có lẽ rất trân trọng món đồ nhỏ đó.
Đang đăm chiêu suy nghĩ bỗng bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của tử thần, tài xế không dám nhìn loạn, tim đập bang bang mà lái xe.
Cố Sâm nhìn chiếc dù ướt nhẹp đặt trên ghế, một giọt nước chảy trên vải dù thấm ướt ghế bên cạnh không khỏi nghĩ nghĩ.
Bạn nhỏ chắc bị ướt mưa không ít nhỉ ?
Nhà của Tô Gia Yến nằm ở vùng ngoại ô yên tĩnh, từ trung tâm thành phố đi ra nhanh nhất cũng phải nửa tiếng mới tới nơi.
Tô Gia Yến rất yên tâm về tay nghề lái xe của anh hai nhà mình, ngồi trên xe rung đùi bấm điện thoại.
Cố thị không quy định nhân viên không được sử dụng di động trong giờ làm, mặc dù vậy Tô Gia Yến vẫn để điện thoại một góc, thật sự cần dùng mới lôi ra.
Mới mấy tiếng xem qua mà Wechat của cậu náo nhiệt phết, đa số là tin nhắn của bạn thân và mấy nhóm lớp cậu tham gia, ngoài ra còn có tin nhắn của giáo sư Từ.
Giáo sư Từ: [Dạo này bận quá chưa có thời