Ba ngày trước, Trình Huyễn Chu ngủ một đêm ở nhà Trình Tỉnh.
Y ngủ không ngon, có lẽ do chiếc ghế sô pha gập ghềnh ố vàng kia quá cứng và chật chội.
Trình Huyễn Chu lại không muốn đến phòng Trình Tỉnh chắc là bởi vì cảm giác xa cách mà chính mình cũng không giải thích được.
Y lấy chăn từ vali, quấn quanh người và cuộn tròn.
Đam Mỹ Hài
Tư thế này khiến y nhớ lại rất nhiều đêm hỗn loạn mà y đã trải qua ở Bạch Dạ Thành.
Trong ý thức dường như đang dần trở nên mơ hồ, y cảm tưởng mình đang nằm trên chiếc ghế sô pha ở Bạch Dạ Thành.
Ánh sáng đỏ tím tượng trưng cho dục vọng le lói, Omega đã cởi một nửa chiếc áo bò tới nằm trên đùi y, tiết ra mùi hương tin tức tố ngọt ngào như thể rất dựa dẫm và thích y.
Trình Huyễn Chu đẩy đối phương ra.
Thời gian trôi ngược nhanh như bị nhân đôi tốc độ, y nằm trên bàn mổ và được bác sĩ Trần thuyết phục khi sắp cắt bỏ tuyến thể, sau đó y thấy Đỗ Tẫn Thâm bỏ đi trước mặt mình, cuối cùng vào buổi sinh nhật long trọng diễn ra năm 18 tuổi y đã đến phòng khám một mình...
Cho đến khi Trình Tỉnh được ra tù.
Cuộc sống của y cho đến nay đều được tạo nên từ những mảnh ghép rời rạc.
Đôi khi y còn cảm thấy những ngày mình sống chung với Trình Tỉnh và Tiết Lan đã là chuyện của kiếp trước.
Tiết Lan không phải người mẹ hoàn hảo.
Bà luôn thích tiêu tiền, thích mua sắm đồ để dự trữ hay trang trí.
Bà còn nuôi những con thú cưng là các loài chó mèo quý hiếm, mặc dù công việc chăm sóc lẫn dọn dẹp phân của chúng đều do bảo mẫu lo liệu.
Tiết Lan thường chỉ thích những con vật nhỏ đó trong vài tuần, lúc đầu bà sẽ vuốt ve và trêu chọc chúng một lúc, sau khi không còn hứng thú sẽ bỏ chúng sang một bên rồi đưa cho bạn bè.
Bà cũng thường nhẹ nhàng xoa đầu Trình Huyễn Chu, hát cho y nghe những bài hát nhẹ nhàng để ru y vào giấc ngủ.
Những lúc đó, Trình Huyễn Chu vẫn cảm nhận được tình thương.
Y thấy mình không có gì khác biệt với những con vật nhỏ mà Tiết Lan thích, nhưng ít nhất y cũng nhận được tình thương.
Trình Tỉnh sinh ra trong một gia đình gia giáo tuy nghèo khó nhưng trong sạch.
Ba mẹ và ông bà đều là giáo viên, nhưng Trình Tỉnh làm giàu rất nhanh.
Năm 24 tuổi, ông tốt nghiệp một trường danh tiếng rồi bước chân vào ngân hàng nổi tiếng quốc tế được mọi người gọi đùa là "Con mực hút máu khổng lồ hình người".
Ông thích nghi tốt nên thăng chức rất thuận lợi, nhưng dường như đang đi vào một con đường cực đoan khác.
Thời điểm đó, Trình Huyễn Chu hiếm khi gặp mặt Trình Tỉnh.
Lâu lâu y đi học về lại thấy trên bàn có một hộp quà đóng gói đẹp đẽ, bên trong có lẽ là mô hình một chiếc máy bay mà bọn con trai thích.
Y biết ba đã về.
***
Sáng hôm sau có một giọng nói từ ngoài nhà vang lên, Trình Huyễn Chu mở mắt ra sau giấc ngủ.
Toàn thân y đau nhức, cổ cũng hơi đau.
Trình Huyễn Chu biết sẽ có thương nhân tới nhập hàng về bán sỉ, y không quan tâm đến sự khó chịu mà cứ ngồi dậy kéo quần áo rồi mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài có rất nhiều người dân dậy sớm đang đứng trò chuyện trước các gian hàng.
Y ra ngoài hít thở không khí trong lành, cũng cảm thấy dễ chịu hơn đêm qua.
Y nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc.
Vài lần y đến đây có tình cờ gặp đối phương tới nhà cho đồ ăn, dì ấy sống cách đây không xa, rất nhiệt tình nên đôi khi trong nhà có dư đồ ăn sẽ đem cho Trình Tỉnh.
Có lần hai người gặp nhau, dì ấy còn khen: "Tiểu Trình đẹp trai quá, có bạn gái chưa con? Con gái dì vừa vào đại học năm nay, dì muốn giới thiệu nó với con đó."
Trình Huyễn Chu nhanh chóng xua tay và chân thành giải thích với đối phương rằng mình đang hẹn hò với bạn trai bảy tám năm rồi.
Đối phương lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Hẹn hò nhiều năm như vậy chắc quan hệ tốt lắm, người ngoài không chen vào được, chúc bọn con mãi bền lâu."
Sau đó, dì nói thêm: "Tiểu Trình, mặc dù ba con không nói nhiều nhưng ông ấy là một người tốt.
Mỗi khi thấy dì xách đồ nặng, ông ấy đều sẽ chủ động đến giúp dì."
"Dì nghe nói ba con từng làm giám đốc gì đấy...!Là học sinh giỏi của một trường nổi tiếng, tại sao ông ấy không tìm một công việc tử tế mà lại làm tài xế xe tải? Công việc vất vả thế này chẳng biết sức khỏe có chịu nổi không."
Trình Huyễn Chu tiễn người phụ nữ trung niên đang nói chuyện, nghĩ thầm: Chắc dì không biết Trình Tỉnh từng ở trong tù nên mới nhiệt tình như vậy.
***
Trình Huyễn Chu bước tới chào người phụ nữ đang lựa hoa quả.
Y hỏi: "Dì có biết ba con đi đâu không ạ? Con đến thăm ông ấy, nhưng không gọi được cho ông ấy và cũng không thấy có ai ở nhà."
Người hàng xóm không giỏi che đậy nên khi nhìn thấy Trình Huyễn Chu bỗng sắc mặt hơi thay đổi, dì ấy nói: "Con không biết sao?"
Trình Huyễn Chu nhướng mày: "Sao vậy ạ?"
Niềm thương cảm và buồn bã hiện lên trên khuôn mặt của người phụ nữ, dì ấy ngập ngừng thì thầm với y, "Mấy ngày trước ba con bị xe cấp cứu đưa đi.
Bây giờ..."
"Nửa đêm xe cấp cứu tới, tiếng chuông báo động làm mọi người sợ hết hồn..."
Một cơn gió lạnh thổi tới lùa vào trong cơ thể qua cổ áo, khiến y cảm nhận được một cái lạnh thấu xương.
Trình Huyễn Chu cảm thấy trong đầu một trận "ong ong", hoàn toàn choáng váng.
Trước mắt y tối đen vì cơn chóng mặt.
Điều khó tin nhất là y không nhận được bất kỳ tin tức nào khi một chuyện lớn như vậy xảy ra.
Trình Huyễn Chu loạng choạng như một con ruồi không đầu, cứ đi hỏi thăm rồi liên tục chạy xung quanh.
Sau một buổi sáng, cuối cùng y cũng biết được Trình Tỉnh đang nằm trong bệnh viện nào.
Toàn bộ câu chuyện đã trở nên cực kỳ đáng sợ trong miệng người khác, họ nói Trình Tỉnh không còn ý thức khi được xe cấp cứu đưa đi và liên tục nôn ra máu trông rất đáng sợ.
Không ai biết ông đang bị bệnh gì, nhưng có vẻ tình huống không được khả quan cho lắm.
Sau khi biết Trình Huyễn Chu là con ruột của ông, mọi người đều tỏ ra thương hại.
Trình Huyễn Chu rơi vào trạng thái mù mịt và hoảng loạn.
Y thậm chí đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, có thể khi y đến bệnh viện sẽ không còn nhìn thấy tro cốt của Trình Tỉnh.
Trình Tỉnh được đưa vào một bệnh viện công cách đó 5 km.
Bác sĩ xem hồ sơ bệnh án trực tuyến mới biết Trình Tỉnh đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu giai đoạn giữa trong một lần khám sức khỏe định kỳ 6 tháng trước, nhưng ông không tiến hành điều trị mà chỉ dùng một số loại thuốc.
Trình Huyễn Chu: "Tại sao?"
"Tôi nghĩ là vấn đề về tiền bạc, hơn nữa mong muốn sống tiếp của ông ấy cũng rất thấp."
Bác sĩ nói: "Khi ông ấy tỉnh dậy cách đây vài giờ, chúng tôi đã cử người đến hỏi ý của ông ấy.
Ông ấy nói mình không có người thân và cũng không còn gì lưu luyến, vì vậy ông ấy định trả phí khám bệnh rồi về nhà."
"Đương nhiên chúng tôi ngăn cản." Bác sĩ nói, "Nhưng chắc ông ấy… Cũng không còn nhiều thời gian nữa."
Trình Huyễn Chu nghĩ đến hai cọc tiền mà Trình Tỉnh để lại trong hộc bàn, y không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.
Y hỏi: "Còn cách nào không ạ?"
"Nếu kéo dài thời gian sống bằng thuốc men và thiết bị tốt nhất thì vẫn còn hy vọng."
"Nhưng cậu phải biết bệnh nhân thời kỳ cuối như ông ấy cùng lắm chỉ kéo dài thêm được một thời gian ngắn, suy cho