Trong nụ hôn tràn đầy sự dựa dẫm và giải tỏa, bọn họ đều đã cắn nhau bị thương.
Dường như vào lúc này Trình Huyễn Chu chỉ cảm giác được rõ ràng nhất sự đau đớn.
Một lúc lâu sau, Trình Huyễn Chu buông Đỗ Tẫn Thâm ra, nói: "Em không biết ông ấy bị bệnh nặng như vậy, ông ấy chưa từng nói cho em biết."
Nói ra cũng vô nghĩa, nhưng y thực sự cần nói chuyện với Đỗ Tẫn Thâm.
Đỗ Tẫn Thâm nghiêm túc lắng nghe.
"Rõ ràng ông ấy phát hiện ra căn bệnh rất sớm nhưng lại cứng đầu không chịu chữa.
Ông ấy mê tiền đến mức nào cơ chứ? Sắp chết cũng muốn để lại tiền cho em, còn muốn đưa tiền cho người phụ nữ vốn đã chẳng thèm đếm xỉa tới mình."
Hai mắt của Trình Huyễn Chu trống rỗng, lẩm bẩm: "Tại sao? Ông ấy nghĩ em sẽ khinh thường và bỏ mặc ông sao, hay muốn dùng hành vi nực cười này để chuộc tội? Sao người này lại ngoan cố thế chứ?"
Trong lời nói của y mang theo sự chế giễu lạnh lùng, như thể đang mắng chính mình.
"Đúng vậy, em thực sự ghét ông ấy, ghét từ nhỏ đến lớn.
Ông ấy không chịu bày tỏ hay giao tiếp gì cả."
"Anh nhìn xem." Trình Huyễn Chu chỉ vào bia mộ trước mặt, trên đó chỉ còn những dòng chữ và ngày tháng làm chứng cho sự tồn tại của một người đàn ông tên Trình Tỉnh.
"Em không muốn giống ông ấy chút nào."
"Nhưng cuối cùng… Em vẫn giống ông ấy, làm sai mọi thứ…"
Đỗ Tẫn Thâm an ủi vỗ nhẹ vào lưng y: "Không phải lỗi của em."
"Nhưng em..."
Trình Huyễn Chu rốt cuộc không nói gì, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Y thầm nghĩ, nếu anh biết em đã trở thành thứ gì thì chắc anh sẽ không nói vậy.
Có lẽ ngôi mộ là nơi tốt nhất dành cho y.
"Làm thế nào anh tìm thấy em?"
Đỗ Tẫn Thâm nói, "...!Đó là câu một chuyện dài, khi anh đến bệnh viện đã nghe nói ba em qua đời."
Trình Huyễn Chu không hỏi thêm, mà đột nhiên nói, "Đỗ Tẫn Thâm, chúng ta cùng chết với nhau được không?"
Đỗ Tẫn Thâm sửng sốt, lập tức có linh cảm không tốt nên trong lòng chùng xuống: "Em đang suy nghĩ lung tung gì vậy?"
Hắn hít một hơi rồi chậm rãi nói: "Trình Huyễn Chu, người ta sẽ cảm thấy đau lòng và khổ sở khi buồn nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi."
"Em không biết, em thực sự không biết làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên như thế này..." Những lời nói lung tung xuất phát từ tận đáy lòng của Trình Huyễn Chu, chúng đã bị ẩn giấu và đè nén trong một thời gian dài.
Bây giờ chủ nhân của cánh cửa đã không còn nhiều sức tự chủ, thế nên chúng nó cứ cuồn cuộn tuôn trào ra bên ngoài.
"Chúng ta ở bên nhau được không?" Trình Huyễn Chu ngơ ngác hỏi, "Hay chúng ta chỉ có thể chết cùng nhau?"
"Được." Đỗ Tẫn Thâm nói một câu chắc nịch, không biết đang trả lời câu hỏi nào cho Trình Huyễn Chu, hoặc có lẽ hắn đã đưa ra cùng một câu trả lời cho tất cả các câu hỏi.
Hắn lặp lại: "Được."
Trình Huyễn Chu được Đỗ Tẫn Thâm đưa về nhà.
Trên đường đi, Trình Huyễn Chu tựa vào vai Đỗ Tẫn Thâm chìm vào giấc ngủ say.
Y đã quá mệt mỏi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, y thấy mình vẫn còn ngồi trong xe.
Họ đã về đến nhà từ lâu, xe đang đậu trong gara, tài xế không thấy đâu nên hiện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đỗ Tẫn Thâm kiên trì làm chiếc gối cho y dựa vào.
Trình Huyễn Chu mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Đỗ Tẫn Thâm.
Trình Huyễn Chu ngẩng đầu nói: "Em ngủ bao lâu rồi? Sao anh không gọi em dậy?"
Đỗ Tẫn Thâm nói: "Muốn nhìn em thật lâu."
Trình Huyễn Chu sững sờ.
Sau khi họ vào cửa thấy không có ai ở nhà, Đỗ Tẫn Thâm lên lầu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trình Huyễn Chu ngơ ngác nhìn hắn, thấy Đỗ Tẫn Thâm không chỉ lấy đồ của bản thân mà còn lấy quần áo thay cho y.
Đỗ Tẫn Thâm khom lưng lấy ra một chiếc quần pyjama mềm mại từ trong tủ phòng ngủ của Trình Huyễn Chu, quay lưng về phía y hỏi: "Gần đây trời nóng, em có mặc cái này không?"
Sau đó hắn không đợi Trình Huyễn Chu trả lời đã nói: "Có lẽ buổi tối em sẽ muốn mặc, vậy mang theo đi."
Rất lâu sau Trình Huyễn Chu mới thốt ra một âm tiết thể hiện sự nghi ngờ: "A?"
Đỗ Tẫn Thâm quay lại đầu, sờ nhẹ lên mặt của y và nói: "Em không cần vội vàng mà cứ thong thả thôi, em ngồi đây một lát."
"Anh có nói với ba mẹ rồi." Đỗ Tẫn Thâm nhẹ nhàng bâng quơ kể nói, "Anh đưa em ra ngoài sống một thời gian."
"Nhà đã sắp xếp xong, cách trường học cũng không xa đâu."
Trình Huyễn Chu nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh ngủ cho nên đầu óc chưa thể khởi động.
Y dường như hiểu từng lời của Đỗ Tẫn Thâm, nhưng hoàn toàn không thể theo kịp suy nghĩ của đối phương.
Ngay sau đó, y ngơ ngác bắt được lời nói then chốt của đối phương: "Ba mẹ anh…"
Đỗ Tẫn Thâm chỉ đáp lại hai chữ: "Yên tâm."
Hắn nói: "Bọn họ không phản đối."
Đây cũng có thể xem như lời nói dối.
Đỗ Tẫn Thâm đi ra với hai chiếc vali lớn vì mang theo hầu hết mọi thứ, bao gồm cả những chiếc gối và tách trà mà Trình Huyễn Chu đã từng sử dụng.
Hắn lại đưa Trình Huyễn Chu lên xe.
Trình Huyễn Chu bất giác cảm thấy mình giống như một con vật nào đó sắp bị làm thịt, có lẽ là cá ngừ hoặc cái gì đó tương tự bị Đỗ Tẫn Thâm băm nhuyễn rồi cho vào một cái lon.
Thật kỳ lạ là y không hề sợ hãi, có lẽ y chưa có nhiều sự đồng cảm với loài cá ngừ đại dương.
Hoặc giờ phút này y thật sự muốn khép mình lại, thật sự muốn biến thành một lon cá hộp không cần suy nghĩ và hành động, dù chỉ để cho người ta ăn nhưng vẫn hoàn thành toàn bộ ý nghĩa tồn tại.
Họ lái xe đến một khu phố giống trang viên mới xây dựng, nơi có những dãy nhà chung cư mới tinh khang trang.
Họ đi thẳng vào bằng thang máy, trong một tầng lầu chỉ có duy nhất căn hộ của họ.
Không khí thơm nhẹ mùi chanh đan xen thảo mộc, như một tấm chăn mềm mại mà ấm áp.
Đập vào mắt là một sàn nhà không dính một hạt bụi, những bó hoa hồng trắng mới nở được đặt hai bên lối vào, nhìn thoáng qua không khác gì mấy so với ngôi nhà cũ của nhà họ Đỗ.
Trang trí tỉ mỉ và bầu không khí ấm cúng.
Cả căn hộ còn có một phòng khách nhỏ.
Một bên là bếp có bố trí bếp điện từ, máy rửa bát và tủ lạnh, bên còn lại là phòng khách và phòng tắm.
Nơi này không lớn bằng một ngôi nhà, nhưng có mọi thứ đầy đủ.
Trình Huyễn Chu đứng yên không nhúc nhích, rất khó để biết đây là ý tưởng đột xuất hay âm mưu từ lâu của Đỗ Tẫn Thâm.
Khi Trình Huyễn Chu còn đang ngẩn ngơ thì chuông cửa vang lên, Đỗ Tẫn Thâm bước tới mở cửa.
Y tỉnh táo lại, hỏi: "Còn có khách à?"
Bên ngoài, Vương Húc Kỳ mặc áo khoác blouse trắng chào hỏi hai người, "Hello."
Ánh mắt nghiêm túc của anh ta nhìn sang Đỗ Tẫn Thâm, lại xẹt qua Trình Huyễn Chu đứng phía sau, nhướng mày.
Vương Húc Kỳ lập tức hiểu biết được người Alpha mà Đỗ Tẫn Thâm đã đề cập trước đó là ai.
Thành thật mà nói cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Vì nếu thật sự muốn điều tra người đã thân thiết với Đỗ Tẫn Thâm từ nhỏ, Vương Húc Kỳ chỉ có thể nghĩ đến Trình Huyễn Chu.
Anh ta mang theo một chiếc hộp không nhìn thấy rõ bên trong đang đựng cái gì.
Đôi mắt của Trình Huyễn Chu lóe lên, gượng gạo chào hỏi anh ta.
Y không có nhiều ký ức về Vương Húc Kỳ, chỉ nhớ hồi nhỏ đối phương có đến nhà họ Đỗ mấy lần và luôn coi mình và Đỗ Tẫn Thâm là em họ.
"Đến đây, Tiểu Trình." Vương Húc Kỳ đặt hộp xuống lấy thiết bị ra, đeo găng tay cao su trong khi nở nụ cười khẽ và nói: "Cho anh xem tuyến thể của em đi, lần này Tiểu Đỗ lại làm em bị gì nữa đấy?"
Thời điểm Trình Huyễn Chu nghe thấy từ "tuyến thể" bỗng chốc máu trên mặt y hoàn toàn biến mất, toàn thân lạnh toát.
Y cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng chợt dâng lên một nỗi hoảng sợ khó tả, giống như một con thú nào đó ở trong trạng thái tấn công đang vô thức lấy tay che gáy của mình.
Đỗ Tẫn Thâm nhận thấy sự kháng cự của y, nên vỗ lưng Trình Huyễn Chu: "Đừng căng thẳng."
Hắn dừng lại một lát, nhưng vẫn rất khó để nói ra: "… Chu Chu, anh biết hết rồi."
Trình Huyễn Chu bỗng nhiên quay đầu lại ngơ ngác nhìn Đỗ Tẫn Thâm, y không hiểu ý nghĩa thực sự đằng sau những lời của Đỗ Tẫn Thâm.
Sau đó, y nhìn thấy balo, máy tính và những chai thuốc mà mình đã cố gắng che giấu vốn được đặt trong căn