Cảm thấy không chịu nỗi ánh mắt của hai người kia nên Tiểu Vy lên tiếng:
"Hai người đừng có nhìn con như vậy được không"
Kể từ sai lầm năm xưa thì số lần bà gặp anh càng ít.
Một năm bà chỉ gặp anh được một hoặc hai lần mà thôi.
Lần nào gặp đôi mắt anh cũng hằn đầy tơ đỏ mà nhìn bà khiến bà không chịu nỗi mà trốn tránh anh.
Bao nhiêu năm qua Lý Kiều Quanh rất hối hận với những gì bà làm vì vậy nên bà đã cố gắng tìm mọi cách để bù đắp cho anh nhưng bà lại không có dũng cảm đối diện với anh.
Mấy ngày trước bà nghe vú Từ ngọi là anh đột nhiên dắt một đứa bé gái về nhà và rất cưng chiều đứa bé gái nên bà đoán đây chính là cháu của bà và là con của anh.
Bây giờ tận mắt chứng kiến bà vẫn không giấu nỗi xúc động mà hai hàng nước mắt rơi.
Tiểu Vy nhìn rất giống anh với lúc nhỏ, trên gương mặt con bé là một sự điểm tỉnh lạnh lùng.
Còn cô gái ngồi trên sofa kia chắc hẳn là mẹ của con bé, hôm này nhìn thấy cảnh này bà rất vui, bà vui vì được gặp cháu, bà vui vì anh đã mở lòng.
Nhìn Tiểu Vy đã lớn như thế này nên bà nghĩ chắc là do anh giận bà chuyện của An Nhã nên không muốn cho bà biết đến sự tồn tại của cháu bà.
Tuy bên ngoài nhìn Tiểu Vy có vẽ lạnh lùng điềm tĩnh nhưng bên trong thâm tâm của con bé lại không ngừng kêu gào:
Chuyện gì xảy ra vậy, còn người phụ nữ trung niên kia nữa tự nhiên nhìn mình xong rồi lại khóc là sua vậy.
Mình chỉ ngủ có một giất thôi mà khi tỉnh lại đã lại gặp cái tình huống gì thế này"
Lệ Kiều Quanh hai hàng nước mắt rơi mà đi lại phía Tiểu Vy:"Ngoan lại đây bà nội thương"
Tiểu Vy:"???" Bà nội, mình có bà nội sao.
Thấy người phụ nữ trung niên kia cứ tiến lại gần rồi định đưa tay chạm vào mình thì cô bé tránh né không muốn người này tiếp xúc mình.
Đúng lúc này cánh cửa mở ra, Trần Gia Huy bước vào.
Vừa thấy anh thì Tiểu Vy không nghĩ ngợi gì nhiều mà chạy lại chổ anh.
Lý Kiều Quanh vừa thấy anh thì lên tiếng:"Tại sau con lại giấu mẹ, không cho mẹ biết tin gì về cháu gái của mình"
Trần Gia Huy nghe vậy thì nhíu mày khó hiểu nhưng sau đó anh lập tức nhận ra mẹ của anh hiểu lầm Tiểu Vy là con gái của anh.
Nhưng Trần Gia Huy lười giair thích mấy chuyện này nên lên tiếng:
"Chuyện này không liên quan đến bà, bà mau mau rời khỏi đây đi"
"Con giận ta cũng được con hận ta cũng được nhưng tại sau con lại không cho ta biết về cháu mình"
Lần này Trần Gia Huy không còn nói nữa mà chỉ nhìn bà bằng mội đôi mắt đỏ ao.
Lý Quanh Kiều nhìn đôi mắt của anh thì bà không giám nói thêm một lời nào nữa mà rời khỏi vì bà biết một khi anh nỗi điên lên thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sau khi Lý Quanh Kiều