Anh nghe được yêu cầu của Aria thì lên tiếng:
"Chỉ vậy thôi"
"Đúng vậy"
"Hành tung của cô thì tôi chỉ có thể tạm thời che giấu và giúp cô thoát khỏi đám người kia còn việc người của ba cô khi nào tìm được cô thì tùy vào khả năng của cô thôi"
"Anh chỉ cần giúp tôi cắt đám người kia là tôi đã cảm tạ anh lắm rồi"
"Ukm, không có chuyện gì nữa thì cô có thể rời đi"
Aria nghe anh lên tiếng đuổi mình thì trề môi:"Chúng dù gì cũng là bạn, anh có cần phải mở miệng trực tiếp đuổi tôi như vậy không.
Àk quên nói nữa, anh có con gái hồi nào thế, con bé này đúng là dể thương xinh đẹp hết sức"
Trần Gia Huy nghe cô nói như vậy thì nhíu mày, sau ai nhìn vào Tiểu Vy cũng nói con bé là con gái anh vậy.
Nhưng do anh lười giải thích nên cũng gật đầu.
"Wow con gái của anh lớn như vậy rồi mà bây giờ tôi mới biết đấy nhá"
Nói rồi cô đứng dậy bẹo má Tiểu Vy một cái rồi rời đi.
Đến tối sau khi làm việc xong thì theo như lời hẹn anh cùng Tiểu Vy đi chơi.
Hai ba con cùng nhau đi công viên chơi gắp thú bông, bắng cung, ném vòng dây.
Chơi được một lúc thấy Tiểu Vy mệt thì anh đi mua nước cho con bé uống.
Tiểu Vy đón lấy chai nước trong tay anh rồi uống.
Khi uống xong thì đột nhiên con bé lại khóc miếu lên.
"Chuyện gì vậy, sau đột nhiên con lại khóc"
"Hức hức con nhớ mẹ"
"Tiểu Vy ngoan, con chỉ cần ở với ba một thời gian rồi sau đó con sẽ được quay về với mẹ.
Tiểu Vy của ba là một cô gái mạnh mẽ nên sẽ không khóc nhè đâu"
Vừa nói anh vừa đưa tay lau nước mắt cho con bé.
"Nhưng khi Tiểu Vy về với mẹ rồi thì sẽ không được ở cùng với ba"
"Vậy sau này khi con về với mẹ rồi thì lâu lâu ba lại đi thăm con có được không"
"Con không muốn đâu"
"Tiểu Vy muốn ba mẹ cùng ở chung, vậy thì con vừa không xa ba cũng vừa không xa mẹ"
Trần Gia Huy nghe như vậy thì mỉm cười vuốt tóc con bé chứ anh không nói gì thêm.
Hai người chỉ mới vừa ở với nhau trong thời gian ngắn nhưng không biết từ lúc nào anh đã xem Tiểu Vy như là con ruột mà đối xử yêu thương.
Nghĩ đến một ngày nào đó con bé thật sự rời khỏi anh,