Lúc Ninh Hinh cầm lấy điện thoại từ tay Lục Đình thì cô cảm nhận được sự ấm áp từ anh. Cô nghĩ sao mọi người lại nói anh rất lạnh lùng. Điện thoại cứ reo lên tiếng của Ninh kỳ.Lục Đình nhắc nhở cô về điện thoại. Cô nói chuyện với Ninh kỳ:
- "Anh …có chuyện gì không?sao anh không gọi vào số của em mà anh lại gọi cho Lục Đình "
- "Không anh chỉ muốn hỏi em đến đó có vui không?"
- "Ở nhà Lục Đình cũng rất vui "
- "Ồ!vậy à "
- "Anh ồ là có ý gì?"
- "Không có gì đâu bây giờ em đưa điện thoại cho Lục Đình đi để anh nói chuyện "
Ninh Hinh đưa điện thoại cho Lục Đình nghe. Cũng gần mười giờ đêm rồi. Vì Ninh Hinh không thể tự mình đi lên nên Lục Đình phải bế cô lên phòng. Lúc đầu cô không muốn anh bế lên nên định từ chối anh nhưng Ninh Hinh nghĩ dù sao mình cũng không thể đi lên được. Ninh Hinh đã để anh bồng lên phòng. Lục Đình bế cô lên giường nằm còn đắp chăn cho cô. Lúc đó bỗng mặt cô tái mét vì cảm thấy chân đau giữ dội. Nên Lục Đình phải ở lại trong phòng với cô phòng lúc cô gặp chuyện như lúc nãy.
Anh ngồi bên cạnh giường khi thấy cô ngủ anh mới dám đi ngủ Lục Đình ngủ trên ghế sofa ngủ. Một đên trăng sáng như vậy cứ trôi qua. Gần năm giờ sáng cơn đau lại tiếp tục bộc phát ra. Ninh Hinh vươn tay ra để lấy thuốc uống. Ninh Hinh lại gần nhưng mà lại làm cốc nước bị bể. Lục Đình nghe thấy tiếng cốc bể liền bật dậy chạy lại bật đèn và lấy một cốc nước khác cho Ninh Hinh uống thuốc. Lục Đình cho Ninh Hinh dựa vào vai. Ninh Hinh cứ như thế lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Lục Đình thấy sắc mặt của Ninh Hinh đỡ hơn nhiều nên mới an tâm ngủ. Nhưng lúc Lục Đình định cho Ninh Hinh nằm xuống giường thì cô lại nắm chặt tay anh không muốn anh rời đi.Ninh Hinh cảm thấy được sự ấm áp từ anh nên không muốn buông tay. Lục Đình thấy cô như vậy nên vừa cho Cô tựa vào vai vừa nhắm mắt lại. Cô gái nhỏ cảm thấy yên tĩnh đến lạ thường. Hai người kề vai nhau cho đến sáng.
Sáng Hôm Sau
Lục Lan lên