Giọng nói anh rất khẩn trương, hỏi tôi đang ở đâu, hỏi tôi tại sao trễ thế này tôi mà vẫn chưa về.
Trước đó tôi chưa nói với Đồng Tiểu Táp về công việc của mình, cho nên tùy tiện nói mình đang đi dạo phố với Ngải Lị. Thế như anh một mực nói tôi đang nói dối. Tôi không thể không khai báo vị trí của mình, Đồng Tiểu Táp nói kế đó có một cửa hàng tiện lợi nhỏ, kêu tôi đến đó chờ anh.
Tôi không từ chối, anh liền cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau, Đồng Tiểu Táp xuất hiện trước mặt tôi. Bộ dạng của anh nhìn rất tức giận, thế nhưng ngay khi nhìn thấy vẻ đáng thương của tôi, gương mặt của anh dịu xuống.
Chúng tôi cùng nhau trở về nhà, trên đường về nhà Đồng Tiểu Táp còn mua một phần ăn cho tôi. Chỉ có điều khi tôi nói cảm ơn anh, anh lại cố chấp quay đầu đi, chúng tôi trở về trạng thái chiến tranh lạnh.
Lâm Cánh nói với tôi, bình thường tôi đều đi làm về lúc bốn năm giờ, cho nên hôm nay đến năm giờ Đồng Tiểu Táp bắt đầu đứng ngồi không yên, mặt mũi bí xị mãi đến lúc trời tối mới gọi điện cho tôi.
Cậu ta còn nói, thật ra thì Đồng Tiểu Táp đã sớm biết chuyện tôi tìm nhà và tìm việc mới.
“Mấy ngày nay tâm trạng của lão đại luôn không tốt.”
“Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?”
“Em cảm thấy, lão đại hình như thích chị.”
Tôi không trả lời Lâm Cánh, trở về phòng trong đêm tối thức khuya học thuộc cả đống tài liệu, tưởng tượng mình sẽ đứng trên võ đài trong khu triển lãm thao thao bất tuyệt, thế nhưng thấy trang cuối cùng thời gian ký tên là năm 2013, tôi đột nhiên cảm giác như mình bị đùa bỡn.
Ngày hôm sau lúc là m việc trời mưa rất lớn, từ khung cửa của trạm xe lửa nhìn ra ngoài chỉ có thể thấy một mảng mờ mịt. Tôi chừa từng có thói quen mang theo dù, sau khi lo lắng chờ đợi rất lâu, Dư Thiên gọi cho tôi.
“Bữa sáng của tôi đâu?”
Lúc trước bị Dư Thiên ném từ trên xe xuống, bây giờ anh ta lại căn dặn sau này mõi ngày tôi đều phải chuẩn bị bữa sáng cho anh ta.
Sữa đậu nành và bánh sandwich.
Tôi muốn nổi điên với thái độ thất thường của anh ta, cổ họng bắt đầu căng lên.
“Tôi đến
ngay đây.”
Bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi, tôi để trong ba lô, có cả xấp tài liệu kia nữa. Tôi thấy trời mưa nhỏ dần, vậy là cởi áo khoác che đầu chạy đi trong màn mưa.
Do không có thói quen mang giày cao gót, tôi chạy cũng không nhanh, khi đến công ty, ca người đều ướt đẫm. Cũng may mà bữa sáng và đống tài liệu không làm sao.
Tôi nhờ đồng nghiệp đem đồ vào phòng làm việc, sau đó đến phòng vệ sinh. Nếu để Dư Thiên nhìn thấy bộ dạng này, anh ta có thể sẽ ném cho tôi một phong bì.
Công việc này có được không hề dễ, từ năm thứ ba đại học đã bắt đầu công việc thực tập đầu tiên, tôi biết trong cái xã hội ngang hàng với nhau nhưng lại có giá khác nhau.
Chỉ có người đứng ở vị trí cao mới không cần bình đẳng, mới có thể đường đường chính chính hưởng thụ cái gọi là đối xử bình đẳng.
Có thể tôi không nghĩ tới, khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, người nhìn thấy đầu tiên, chính là Dư Thiên. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Dư Thiên lấy lý do tôi làm ướt thảm của công ty mà đuổi việc tôi, còn cảm thấy, tôi có thể sắp chết ---
Sau gần ba giây đối mặt với nhau, Dư Thiên nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, nói ba chữ.
“Đi theo tôi.”
Tôi lại ngồi trên xe Dư Thiên một lần nữa, chỉ là ngồi ở vị trí kế bên ghế lái. Tôi không ngờ anh ta lại còn biết lấy từ trong cốp xe ra một cái khăn tắm trắng tinh ném cho tôi, đồng thời mở máy sưởi.
Tôi trùm khăn tắm run cầm cập. Dư Thiên ra hiệu cho tôi thắt dây an toàn vào, còn hỏi địa chỉ của tôi.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại, Dư Thiên nhìn dãy nhà như đang suy nghĩ gì đó, kế đó hỏi tôi, “Cô ở đây?”
Tôi gật đầu một cái.