“Bị cảm thì đừng đi làm.”
Câu nói ấy, ở trong đầu khiến tôi bồi hồi rất lâu, trong phòng tắm hơi nước bốc nghi ngút, tôi suy đi nghĩ lại rồi xác nhận, đúng là không thể tin được Dư Thiên ấy vậy mà vẫn để tôi tiếp tục đi làm.
Mưa mãi đến trứa mới ngớt, sau khi lau khô tóc, tôi vào bếp tìm mì gói, tiện tay rót cho mình một cốc nước thuốc giải cảm.
Loại thuốc pha nước ấy thực sự rất hiệu quả, mùi vị cũng hết sức đậm đà.
Vậy nên, Đồng Tiểu Táp vừa về nhà đi ngang qua phòng bếp ngửi thấy mùi thuốc, đẩy cửa vào trố mắt nhìn tôi.
Lúc này, cách với chuyện xảy ra ở bệnh viện đã gần nửa tháng.
Bởi vì vô duyên vô cớ chiến tranh lạnh, tôi quên nói với Đồng Tiểu Táp rằng tôi không mang thai, cho nên anh mới phá lệ mà quan tâm đến chuyện tôi uống thuốc. Thậm chí, có chút tức giận nhưng không nói được.
Anh cướp ly thuốc, thái độ không xem là cứng rắn lắm.
Trước khi anh kịp mở miệng, tôi giành nói trước, “Thật ra thì, tôi không có thai.”
Chúng tôi ngồi vào bàn ăn đối diện với nhau, tôi giải thích rõ ràng mọi chuyện liên quan đến sự hiểu lầm mang thai. So với giọng nói ung dung của tôi, Đồng Tiểu Táp chỉ buồn rầu gật đầu.
Bình thường anh đã rất kiệm lời, lần này thậm chí còn không mở miệng. Khi tôi đứng lên, giọng nói của anh mới truyền từ sau lưng đến.
“Cô về phòng nghỉ đi, bị bệnh đừng ăn mì gói, tôi đi nấu cháo.”
Tôi chợt nhớ đến câu nói của Lâm Cánh.
Nếu như có thể, tôi không hi vọng mọi chuyện lại như vậy. Trước năm hai mươi tuổi, tôi cảm thấy được một chàng trai anh tuấn thích là một món chuyện vô cùng hạnh phúc. Rồi dần dần, tôi phát hiện chuyện đó hóa ra là một gánh nặng.
Còn lộ ra nhiều điều hoang đường như vậy.
Thứ nhất là tôi có cảm giác tốt với Đồng Tiểu Táp, đây là tình cảm không liên quan đến tình yêu, bởi vì chúng tôi chưa thể tính là bạn bè.
Ngay vào lúc tôi thất thần, trong bếp vang lên tiếng động. Tôi đứng ở hành lang lầu hai nhìn xuống, nắp nồi rơi trên mặt đất, Đồng Tiểu Táp đưa tay lên nắm lấy dái tai, hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, biểu cảm không muốn đầu hàng hiện ra trên mặt. Động tác của anh không dừng lại, cầm máy
tính bảng tiếp tục dò tìm, sau đó cẩn thận nêm thêm các loại gia vị vào trong nồi cháo.
Khi Đồng Tiểu Táp bưng cháo đến trước mặt tôi, tôi đưa cho anh một tuýp thuốc chống bỏng.
Đến đây, chiến tranh lạnh của chúng tôi kết thúc.
* * *
Lộ Phi xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, là vào một buổi chiều ấm áp.
Nhưng mà sự xuất hiện của anh bỗng trở nên vô lý. Tôi không biết làm thế nào Lộ Phi tìm được nhà Đồng Tiểu Táp, theo ý tôi thì Đồng Tiểu Táp chạy ra mở cửa, anh lại hôn tôi, ngay trước mặt Lộ Phi.
Một luồng khí mát mẻ mang theo mùi bạc hà tươi mát tràn vào trong khoang miệng của tôi.
Tôi nghĩ, nhất định là do khoảng thời gian này khá bận rộn, đầu óc tay chân tôi mới ngưng hoạt động. Tôi không có đủ thời gian để ngăn cản hành động của Đồng Tiểu Táp, từ nụ hôn cạn rôi đến hôn sâu sau đó mới dừng lại. Tôi vừa trấn tỉnh, đã không thấy Lộ Phi đâu.
Nếu như không phải bữa sáng anh mang đến trước cửa, tôi còn nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều là mơ.
Đẩy lồng ngực giam cầm của Đồng Tiểu Táp ra đồng thời đưa tay lên quăng cho anh một cái tát. Trong ánh mắt Đồng Tiểu Táp ngoại trừ thất vọng còn có tức giận.
Tôi không nhìn anh ta nữa, chạy thật nhanh xuống lầu. Tôi vừa gọi tên Lộ Phi, nước mắt không hiểu vì sao lại trào ra.
Đó là thói quen qua nhiều năm của một người, trước nay tôi luôn cảm thấy tình yêu là thứ bất ổn, có thể đến một ngày tôi không thể đón nhận được, anh hoàn từ từ một mạng sống của tôi mà quay người bỏ đi.
So với trước đó, tôi có dự cảm mình sắp mất đi thứ gì đó.