Sở Hiên gọi điện thoại cho Tống Từ Nhất nhưng làm
thế nào cũng không liên lạc được, hỏi Lục Minh Hạo
thì cũng nhận được câu trả lời giống như vậy. Hizz,
tuy nói cậu vì mong muốn của mình mà cố gắng thì rất
là bình thường, nhưng như thế này thật quá liều mạng
rồi, tiếp tục như vậy thì cơ thể cũng không cần nữa.
Suy nghĩ một hồi, Sở Hiên vẫn quyết định đến nhà
Tống Từ Nhất xem thử.
Hai mẹ con bán nhà, lại mang tiền tích cóp mấy năm
góp vào mới miễn cưỡng trả được hết nợ.
An Hảo còn nghĩ có nên tìm việc làm thêm nữa không,
nhưng chưa thực hiện được đã bị Lâm Uyễn phát
hiện, đánh chết cũng không để cô đi. An Hảo không
còn cách nào khác, chỉ có thể giúp ít việc ở tiệm cà
phê.
An Hảo đến giúp việc ở tiệm cà phê, khách khứa đều
nhiều hơn trước, mọi người thỉnh thoảng liếc nhìn cô.
Lâm Uyển không khỏi cảm thấy buồn cười, nói:
“Không hỗ là con gái mình, chậc chặc, nếu là mình lúc
còn trẻ…”
An Hảo nghe thấy bà nói vậy, bèn vội vàng nói: “Vâng
vâng vâng, sao con có thể so với mẹ lúc còn trẻ được
đây.” Sau đó nghịch ngợm cúi đầu vái chào. Chọc
Lâm Uyễn cười lên, vỗ võ đầu An Hảo.
Lúc Sở Hiên đi ngang qua tiệm cà phê có nhìn thấy
một bóng người rất quen mắt, bèn đầy cửa đi vào.
“An Hảo?” Sở Hiên gọi. An Hảo nghe được thì ngắng
đầu lên, cầm tách cà phê, bỏ vào khay rồi hỏi: “Sở
Hiên, sao anh lại ở đây?
Sở Hiên thấy An Hảo mặc đồng phục nhân viên, nói:
“À, tôi đi ngang qua, thấy có bóng người quen bèn đi
vào, không nghĩ tới thật là cô, cô đi làm ở đây à?”
An Hảo nghe vậy thì khẽ cười: “Ừ… Coi như là vậy
đi.” Sở Hiên nghe thấy thì có phần nghi ngờ, chẳng lẽ
nhà An Hảo rất khó khăn, lúc nào cũng thấy đi làm thêm.
An Hảo thấy Sở Hiên ngớ ra, bèn nói: “Ngồi xuống đi,
tôi mời anh uống cà phê.” Sở Hiên lấy lại tinh thần,
nói: “A, a, không cần, cho tôi hai ly mang về đi, tôi phải
đi xem anh Nhất một cái, gọi điện thoại thế nào cũng
không được.”
An Hảo nghe vậy thì ngắn người nói: “A, như vậy sao,
vậy anh đi đi.” Sở Hiên mua hai cốc cà phê liền rời đi.
Đến nhà Tống Từ Nhất, có người dẫn Sở Hiên tới thư
phòng. Cậu ta gõ cửa môt cái rồi đi vào, thấy anh
đang ngồi trước bàn đọc tài liệu.
Tống Từ Nhất ngắng đầu nhìn, gấp tài liệu lại, xoa
chân mày, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?” Sở Hiên đi tới,
đặt cà phê lên bàn, sau đó ngồi xuống nói: “Tôi tới
xem cậu chết chưa, gọi điện thoại cũng không thèm nghe.”
Tống Từ Nhất không nói gì. Sở Hiên nhìn dáng vẻ mệt
mỏi của anh, đội mắt tràn đầy tia máu, quằng thâm
mắt rõ ràng. Lại nói: “Tôi biết cậu muốn nhanh chóng
lấy lại thứ thuộc về mình, nhưng mà cũng không thể
không cần cơ thể như vậy chứ?”
Tống Từ Nhất không phản ứng, anh cầm lấy cà phê
trên bàn, nhìn thấy túi đựng thì hơi sửng sốt. Sở Hiên
thấy thế bèn nói: “Lúc đến đây tôi đã gặp An Hảo, cô
ấy làm ở tiệm cà phê này, tôi đi vào mua hai cóc.”
Tống Từ Nhất vừa nghe thế, cơ thể không khỏi cứng
đờ, sau đó hỏi: “Không có người khác sao?” Sở Hiên
nghe được, nói: “Hả? Người nào?” Tống Từ Nhất thấy
cậu trả lời như vậy thì lắc đầu một cái: “Không có gì.”
Có lẽ cô đến tiệm cà phê là để phụ giúp, Hà Dịch
Dương đó không ở đây, xem ra là không biết. Thôi,
anh cũng không cần để ý những chuyện này làm gì.
Tống Từ Nhất đặt cốc cà phê lên bàn cạch một cái.
Sở Hiên hơi sửng sót: “Sao thế anh Nhất?” Hồi lâu
sau Tống Từ Nhất mới chậm rãi nói: “Đi thôi, chúng ta
đi uống rượu, gọi cả Lục Minh Hạo nữa.”
Sở Hiên cảm thấy khó hiểu, sao đột nhiên lại kêu đi
uống rượu, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều, lập
tức gọi cho Lục Minh Hạo.
Mấy người tới quán rượu. Kỳ lạ, bình thường đều bao
phòng uống, hôm nay xảy ra chuyện gì, sao lại ngồi
ngay ở quầy bar. Hôm nay Tống Từ Nhất có chút khác
thường, Sở Hiên thầm nghĩ. Lục Minh Hạo nhướng
mày với Sở Hiên, Sở Hiên khoát tay một cái, ý bảo
cậu cũng không biết.
Bên ngoài khá nhiều người, cũng rất ồn ào. Đủ loại
hạng người, đủ loại mùi nước hoa, Từ Từ Nhất cảm
thấy có chút phiền não.
Lúc này, có mấy người phụ nữ chú ý bọn Tống Từ
Nhất bên này. Ba người phụ nữ ăn mặc mát mẻ ngồi
uống rượu, ánh mắt không chút kiêng dè liếc nhìn máy
người bọn họ.
“Này, mấy thanh niên bên kia đúng là cực phẩm, uống
rượu cũng đều là loại đắt tiền.” Một người phụ nữ
nhuộn tóc đỏ nói. Mộ người khác có mái tóc đen quăn,
trang điểm tinh xảo, khuôn mặt ưa nhìn, nói: “Tôi
muốn cậu trai đó.” Vừa nói vừa chỉ về phía Tống Từ
Nhất. Người tóc vàng nói: “Kia, chị Dĩnh đừng quên
làm mối cho hai bọn em nha.”
Người được gọi là chị Dĩnh nhếch môi cười duyên hai
tiếng. Hôm nay, cô vốn là ra ngoài muốn tìm người
chơi bời cùng hai chị em, không nghĩ tới có thể gặp
được cực phẩm như vậy. Chưa bao giờ có chuyên Cù
Dĩnh cô không câu được cá vào tay.
Cù Dĩnh đứng dậy gầy tóc, lắc eo đi về phía Tống Từ
Nhất.
Tống Từ Nhất chỉ cảm thấy có mùi nước hoa nồng
đậm ập vào mặt, khiến cho cậu suýt nghẹn thở. Sở
Hiên ngắn người, phất phất tay trước mũi, cảm thấy
hơi gay mũi.
Tống Từ Nhất tiếp tục uống rượu, không để ý tới
người phụ nữ đang đi tới gần mình, chẳng qua là chân
mày cậu dần cau lại.
Cù Dĩnh thấy chàng trai trước mặt không có phải ứng,
nghĩ tới chị em phía sau còn đang nhìn, trên mặt có
chút khó nén được lửa giận. Nhưng vẫn nhếch môi đỏ
mọng,