Tống Từ Nhất đến tiệm cà phê nhà An Hảo, vừa đầy
cửa vào đã thấy được bóng dáng cô.
An Hảo vốn đang mỉm cười nhìn người đẩy cửa, kết
quả lại thấy người đi vào là Tống Từ Nhất, nháy mắt,
nụ cười cứng đờ trên mặt, lòng giật thót, tại sao anh
lại tới?
Tống Từ Nhất thấy An Hảo vừa nhìn thấy anh thì
không cười nữa, trong lòng lập tức trở nên khó chịu,
nhìn thấy anh khiến cô không vui như vậy sao?
Sở Hiên cũng đi vào, nhìn thấy hai người mắt to trừng
mắt nhỏ, bèn tiến đến chào hỏi An Hảo: “Cái kia,
chúng tôi tới uống ly cà phê.” Nói xong bèn kéo Tống
Từ Nhất ngồi xuống bàn gần cửa sổ. An Hảo lấy lại
tinh thần, quay người đi bưng cà phê.
Sở Hiên ngồi xuống xong bèn hỏi Tống Từ Nhất: “Có
phải hai người lại có chuyện gì rồi không?” Tống Từ
Nhất không nói gì mà chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài,
trên mặt cũng không nhìn ra cảm xúc nào cả.
Sau một hồi, An Hảo mang cà phê tới, lúc khom người
đặt cà phê xuống bàn, cô ngửi được mùi rượu trên
người Tống Từ Nhất, còn có mùi nước hoa thoang
thoảng, khẽ nhíu mày, nói: “Anh uống rượu?”
Tống Từ Nhất thoáng run lên, sau đó nhéch mép một
cái, lạnh băng nói: “Làm sao? Nơi này không cho
người uống rượu vào?”
An Hảo chậm rãi mở miệng: “Không phải.” Sau đó
vững vàng đặt cà phê xuống rồi xoay người rời đi.
Sở Hiên nhìn hai người, thấy ánh mắt và giọng nói
của hai người như vậy, lòng nghĩ hai người này tuyệt
đối là có chuyện.
Tống Từ Nhất vừa uống cà phê vừa liếc nhìn An Hảo.
Mặc dù cô bận rộn, nhưng từ đầu đến cuối đều có thể
cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng không rời khỏi
người mình. Rốt cuộc anh đến đây làm gì? Này, kể từ
sau chuyện lần trước, hai người cúp điện thoại xong là
chưa từng liên lạc lại, đột nhiên uống rượu rồi tới nơi
này làm gì.
Các khách hàng khác dần lục tục rời đi, thỉnh thoảng
có một vài vị khách làm thêm giờ buổi tối ghé vào mua
cà phê mang đi sau khi tan việc. Chuẩn bị phải đóng
cửa, An Hảo nhìn thấy hai người còn chưa có ý định
muốn đi.
Truyện được cập nhật mỗi ngày,
Tống Từ Nhát thấy người cũng đi hét rồi, anh liếc nhìn
thời gian rồi nói với Sở Hiên: “Cậu về trước đi, tôi còn
có chút việc.” Sở Hiên nghe được, liếc nhìn An Hảo
một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “Vậy tôi đi
trước.”
An Hảo nhìn như bận rộn, thật ra tầm mắt vẫn luôn
chú ý phía Tống Từ Nhất. Thấy Sở Hiên đứng dậy
muốn đi, An Hảo há miệng một cái, Sở Hiên quay đầu
lên tiếng chào cô. An Hảo đành phải khoát tay với cậu.
Sở Hiên đi về một mình, sao Tống Từ Nhất còn chưa
đi. Cả tiệm chỉ còn lại mình anh. Cũng may đã để mẹ
về trước, nều không để bà nhìn thấy cảnh này, khẳng
định lại có chuyện xảy ra.
An Hảo nhìn thời gian, nói với Lưu Mộng: “Chị Mộng
Mộng, đến giờ rồi, chị về trước đi.” Lưu Mộng nghe
vậy thì liếc nhìn Tống Từ Nhất một cái. An Hảo nói:
“Đó là bạn em, không sao đâu, chị cứ về trước đi.”
Lưu Mộng nghe thấy vậy thì lại Tống Tứ Nhất, cảm
thấy khí chất và tướng mạo của anh quả thật không
giống như người xấu, lúc này mới yên tâm rời đi.
Trong tiệm chỉ còn lại hai người Tống Từ Nhất và An
Hảo, cô đi lướt qua bàn, mà Tống Từ Nhất vẫn nhìn
ngoài cửa số. Trong tiệm an tĩnh đến mức có thể nghe
thấy cả tiếng hít thở.
Qua hồi lâu, An Hảo mới hỏi: “Anh không đi sao?”
Tống Từ Nhất quay đầu nhìn An Hảo, nói: “Đi thôi.”
Sau đó đứng dậy đi ra cửa rồi đứng chờ ở đó.
An Hảo mặc áo khoác vào, sau đó đi ra ngoài cùng
Tống Từ Nhất, khóa kỹ cửa tiệm, quay đầu thấy anh
vẫn nhìn mình chằm chằm. An Hảo bị nhìn như vậy,
không khỏi mất tự nhiên, đành quay mặt về hướng
khác.
Hai người sóng vai rời đi, hơi thở như sương vừa thở
ra liền tan biến vào không khí. Tống Từ Nhất nhìn An
Hảo bên cạnh, chóp mũi cô đỏ bừng vì lạnh, lông mi
khẽ chớp, khiến người trìu mến. Chân mày Tống Từ
Nhất giật giật, anh thật đúng là vô dụng, bất kể lúc nào
nhìn thấy cô cũng bị rối loạn tâm tư, mắt hết nguyên tác.
An Hảo đột nhiên mở miệng: “Sao lại đi uống rượu?”
Nghĩ đến mùi rượu ngửi được, nhưng lại không khiến
người để ý bằng mùi nước hoa kia. Anh đi uống rượu
với phụ nữ? Mùi nước hoa mới vừa tới gần là có thể
ngửi được, hai người phải ở gần nhau lắm mới có thể
như vậy….
Truyện được cập nhật mỗi ngày,
Tống Từ Nhất nghe thấy thế thì ừ một tiếng, lại nói
tiếp: “Chỉ là do tâm trạng không tốt thôi.” An Hảo nghe
vậy thì ngần người, đây là đang nói chuyện ngày đó?
Hai người đi ở ven đường, ban đêm đèn sáng rực đủ
màu sắc, tiếng xe ồn ào, còn có tiếng của mọi người
xung quanh. Mà hai người lại trầm mặc không nói.
Tống Từ Nhất lại mở miệng: “Em và Hà Dịch Dương
đó có quan hệ gì?” Vừa mới nghĩ tới hình ảnh đó,
Tống Từ Nhất liền có chút phát điên, hai tay không
khỏi nắm chặt lại.
An Hảo trả lời: “Bạn.” Tống Từ Nhất nghe