Sở Hiên và Lục Minh Hạo ngồi trước mặt Tạ Từ, Lục Minh Hạo nhích lại gần Sở Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Cái
này là lại thế nào đây?”
Sở Hiên bát đắc dĩ thở dài, từ sau hôm trượt tuyết kia,
Tống Từ Nhát lại trở nên mát khống chế. Cậu nhìn ra
được, mặc dù Tống Từ Nhất tiếp tục liều mạng uống
rượu phát tiết, nhưng vẫn có thể nhận ra anh đang
nhẫn nhịn điều gì, giống như một con dã thú có thể
nhảy lên xé nát người bắt cứ lúc nào.
Sở Hiên rõ ràng là muốn kéo Tống Từ Nhất đến đó để
quan hệ hai người tiến thêm một bước, ai biết được
bên cạnh An Hảo lại nhiều con trai như Vậy.
Tống Từ Nhất đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, anh đã có
phần say chếnh choáng, lúc đứng dậy không khỏi lảo
đảo vài bước. Sở Hiên vội tiến lên đỡ, nhưng lại bị
Tống Từ Nhát đầy ra, lảo đảo chậm chạp đi vào nhà
Sở Hiên thấy vậy cũng chỉ phải ngồi xuống mà không
biết làm sao. Lục Minh Hạo cầm ly rượu lên uống một
ngụm, hỏi: “Lại là An Hảo chứ gì?”
Sở Hiên gật đầu một cái, “Gặp được ở sân trượt tuyết,
người con trai bên cạnh An Hảo mắng anh Nhất một
câu.
Lục Minh Hạo nghe thế thì hơi ngạc nhiên, “Ai vậy?”
“Không quen biết, cái tên Hà Dịch Dương kia cũng ở
đó.” Sở Hiên vừa dứt lời, liền nghe được tiếng ồn từ
nhà vệ sinh truyền ra.
Sở Hiên cau mày quay đầu nhìn, đột nhiên nghĩ đến
cái gì, cậu liếc nhìn Lục Minh Hạo một cái, Lục Minh
Hạo lập tức hiểu được, hai người vội vàng đi tới.
Vừa đến liền thấy đầu Tống Từ Nhất đang chảy máu
ròng ròng, nhìn vô cùng đáng sợ, trong tay cầm chai
rượu, lúc Tống Từ Nhất đang muốn tiếp tục đập vào
người bên dưới thì Sở Hiên kêu lên: “Anh Nhất!”
Cánh tay đang nâng lên giữa không trung của Tống
Từ Nhất hơi khựng lại, nhưng cuối cùng cậu vẫn đập
xuống. Tống Từ Nhất chập chạp đứng dậy, dáng vẻ
ông. Tông Từ Nhât chập chạp đứng dậy, dáng
anh bây giờ cực giống quỷ Sa Tăng dưới địa ngục,
dưới đất còn có dấu vết mấy người vừa mới đáng
nhau, lúc này đối phương đều đang sợ hãi không thể động đậy.
Sở Hiên vội chen qua đám người đi tới bên cạnh
Tống Từ Nhất, kéo Tống Từ Nhất ra ngoài, trước khi
đi còn gật đầu với Lục Minh Hạo một cái.
Lục Minh Hạo gật đầu hiểu rõ, gọi bảo vệ tới dọn dẹp
một chút, nói bọn họ đưa người đang nằm dưới đất
đến bệnh viện. Cũng may là đang ở quán rượu của
nhà họ Lục, nếu không thì cũng không thể giải quyết
dễ dàng như vậy được.
Sở Hiên kéo Tống Từ Nhất ra ngoài gọi xe đi bệnh
viện. Đến bệnh viện, bác sĩ xử lý vét thương cho Tống
Từ Nhất, lúc này Sở Hiên mới thấy khóe miệng của
anh cũng bị rách. Nếu không phải do uống nhiều rượu
thì sao anh có thể để người khác đánh mình như vậy?
Sở Hiên tức giận nói: “Cậu đi rửa tay mà cũng có thể
đánh nhau được?”
Tống Từ Nhất lạnh lẽo nói, “Bọn họ tìm chết trước.”
“Hizzz.” Sở Hiên không biết làm sao, đưa Tống Từ
Nhất đi xử lý vết thương rồi lại đưa anh về nhà. Đã
đêm khuya, Sở Hiên cũng không đi nữa mà chọn một
căn phòng khác ở nhà Tống Từ Nhất để qua đêm.
An Hảo nằm trên giường, nghĩ đến ngày hôm qua mấy
người trượt tuyết trở về cũng không đi ăn cơm. Bầu
không khí vô cùng lúng túng, nhớ tới ánh mắt của
Tống Từ Nhất, còn có giọng nói của anh, đáy lòng An
Hảo như bị véo đau, không thể hô háp thông thuận.
An Hảo nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, cuối cùng
cũng quyết định gọi điện thoại giải thích một chút,
nhưng khi gọi cho Tống Từ Nhất lại chỉ nghe được
câu: Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi
không đúng… Của tổng đài.
An Hảo sửng sốt, tim đau nhói, bàn tay đang cầm điện
thoại dần siết chặt hơn, đây là ý gì? Là cô tự mình đa
tình phải không? Nếu anh như vậy, tôi cũng không tìm
anh nữa.
Tống Từ Nhất đứng hút thuốc ở hành lang, khói mù
lượn lờ, ở trong đêm tối, bóng lưng của anh càng
thêm cao ngạo quật cường, lạnh lùng cực kỳ, giống
như thân ở vực sâu vạn kiếp bắt phục.
Rất lâu sau, Tống Từ Nhất mở điện thoại lên, nhìn
người trên màn hình, nắm chặt di động. Sau đó đột
nhiên nghĩ đến điều gì, thân hình lập tức cứng đờ, anh
mở cửa sổ ra, ném điện thoại ra ngoài.
Buổi sáng khi Sở Hiên tỉnh lại, phát hiện Tống Từ Nhất
đang nằm trên sô pha ngoài phòng khách, Sở Hiên
ngần người, đi tới, thấy Tống Từ Nhất cầm điện thoại
di động đã vỡ nát trong tay.
Sở Hiên có hơi nghỉ ngờ, cầm chăn tới đắp lên người
Tống Từ Nhất, sau đó chạm vào điện thoại di động,
muốn lấy ra để lên bàn, thế nhưng vừa mới động vào,
Tống Từ Nhát liền tỉnh.
Đôi môi của Tống Từ Nhất trắng bệch không chút
huyết sắc, hai mắt mở ra, trong mắt đầy tơ máu, khàn
giọng nói: “Làm gì?”
Sở Hiên nói: “Không, chỉ muốn lấy điện thoại trong tay
cậu để lên bàn thôi, nhưng mà sao nó lại nát thành thế
này?” Sở Hiên nhìn vết nứt vỡ trên như mạng nhên
trên màn hình điện thoại.
Cả người Tống Từ Nhất cứng đò, tròng mắt tối thâm,
không trả lời. Sở Hiên lại hỏi: “Sao cậu không về
phòng ngủ?”
Tống Từ Nhất chẫm rãi ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu rất
nặng, cảm giác giọng nói cũng sắp bốc khói, cổ họng
xé đau.
Sở Hiên cảm thấy Tống Từ Nhất không ổn, bàn đặt
tay lên tránh anh, chậc, đầu nóng đến mức có thể
chiến trứng gà. Liền vội vàng nói: “Cậu sót rồi, thuốc ở
đâu, mau uống thuốc giảm sót đi.”
Tống Từ Nhát đứng lên, đi rót một cốc nước, cau mày
uống, sau đó xoay người khoát tay đi vào phòng. Sở
Hiên vội vàng sốt ruột hô: “Cậu mau quay lại uống thuốc đi!”
Với nhiệt độ mà cậu vừa chạm phải, tuyệt đối có