Tống Từ Nhất mở hai mắt ra, cảm thấy đầu không quá choáng váng, thế nhưng trên người lại ướt đẫm mồ
hôi. Tống Từ Nhất cau mày, chậm rãi đứng dậy, sau
đó đi tắm rồi thay một bộ quần áo khác, lúc đẩy cửa
phòng ra ngoài thì không khỏi ngơ ngắn.
Mùi thơm nhàn nhạt của cháo bay từ phòng bếp ra,
cũng có thể nghe được âm thanh bận rộn trong bếp.
Tống Từ Nhất nghi hoặc, Sở Hiên chưa đi?
Tống Từ Nhất vừa định đi xem thì An Hảo đi ra khỏi
bếp, trên người là tạp dề, tóc cũng quấn gọi lên, lộ ra
cổ trắng tuyết. Tay áo được kéo gọn lên.
Tầm mắt hai người đối diện, An Hảo lập tức cứng đờ.
Tống Từ Nhất vừa thấy An Hảo như vậy, cổ họng giật
giật, ánh mắt cũng bắt đầu nóng dần lên.
An Hảo lấy lại tinh thần trước, nói: “Em nấu cháo rồi,
anh ăn một chút.” Sau đó bước vội vào bếp như chạy
trốn.
Tống Từ Nhất ngẩn người, nhưng anh vẫn đến ngồi
xuống trước bàn ăn. Chỉ chốc lát sau, An Hảo bưng
bát cháo ra, đặt ở trước mặt Tống Từ Nhá. Tống Từ
Nhất nhìn bát cháo trước mặt, cháo còn nóng hồi, mùi
thơm bay khắp phòng. Trong nháy mắt, lòng anh sinh
ra cảm giác kỳ diệu.
An Hảo thấy Tống Từ Nhát ngắn người như đi vào cõi
thần tiên, cô bèn đẩy cái muỗng một cái rồi nói: “Nếm
thử một chút, em đã cố ý nấu mềm hơn đấy.”
Tống Từ Nhất lấy lại tinh thần, nhắc tay cầm muỗng
lên quấy đều bát cháo. Sau đó uống một ngụm, một
dòng nước ấm áp lập tức lan tràn trong lòng.
An Hảo hỏi: “Như thế nào?”
Tống Từ Nhất chớp mắt, thản nhiên nói: “Cái gì như
thế nào, chính là mùi vị cháo trắng thôi.”
An Hảo nghe tháy thì liếc nhìn một cái, đây là lần đầu
tiên cô nấu cháo cho người khác, thật là không biết
phải trải.
Tống Từ Nhất quấy nhẹ một cái, hỏi: “Sao em lại tới?”
An Hảo trầm mặc vài giây, sau đó trả lời: “Em sợ anh
chết rồi.” Tống Từ Nhất nghe thấy cô nói vậy thì cảm
thấy buồn cười: “Sở Hiên cho em chìa khóa?”
An Hảo có hơi tức giận: “Nếu không thì sao? Em
không đến cho anh uống thuốc thì anh thật sự đã chết
„
rồi.
Tống Từ Nhất nhớ tới bản thân mơ màng cảm giác
được có người nói chuyện bên tai, còn có hơi thở
quen thuộc kia, thì ra không phải nằm mơ.
Mắt Tống Từ Nhất sầm lại, lạnh giọng mở miệng nói:
“Không chết được, có lẽ chết đi sẽ tốt hơn.”
An Hảo nghe vậy thì cau mày quay đầu nói: “Tống Từ
Nhất, anh có thể yêu quý bản thân mình hơn được
không?”
Tống Từ Nhất nhéch môi cười giễu cợt, “Làm sao, em đau lòng à?”
An Hảo hơi nghẹn lại, người này sao lại nghe không
hiểu lời người khác nói thế này. An Hảo mím môi một
cái, quay đầu đi không nói thêm gì nữa.
Tống Từ Nhất thấy An Hảo phản ứng như vậy, đáy
lòng lập tức lạnh xuống, cắn răng ném cái muỗng lên
bàn. Thật đúng là chỉ đơn thuần sợ mình chết.
An Hảo bị tiếng vang dọa sợ hết hồn, “Anh có bệnh
à?” Tống Từ Nhất quay lưng về phía An Hảo, lạnh
lùng mở miệng nói: “Cút.”
An Hảo nghe anh nói như vậy, đôi mắt mở to, tức giận
đến đầu bốc khói: “Anh nói gì?” Cô lo lắng muốn chết,
vội vàng tới đây, cho anh uống thuốc, còn nấu cháo
cho anh. Anh không biết phải trải cũng được thôi, thế
mà anh còn nói cô cút?
Tống Từ Nhất không quay đầu lại, “Làm sao? Cô nghe
không hiểu?”
An Hảo tức giận nói: “Con mẹ nó, tôi cũng không nên
tới quản anh, để anh tự sinh tự diệt là tốt nhất.”
Tống Từ Nhất nghe thế thì quay đầu, cười giễu cọt,
“Quản tôi? Tôi cũng không nghĩ cô có thể tới quản tôi,
dẫu sao cô cũng bận nhiều việc như vậy, quen nhiều
người như vậy, làm sao còn thời gian nhớ tới tôi?”
An Hảo nhìn nụ cười giễu cọt của Tống Từ Nhất,
nghe giọng điệu của anh, trong lòng như bị nhéo đau.
Cảm giác tủi thân lập tức trào dâng, gì chứ, mình tới
đây để nghe những lời tổn thương người như vậy
sao?
Tống Từ Nhất thấy An Hảo ngớ ra, liền đến gần cô,
nói: “Làm sao? Cô thừa nhận?” An Hảo ngắng đầu
nhìn Tống Từ Nhất, lạnh lùng mở miệng, “Tống Từ
Nhất, anh thật khiến lòng tôi nguội lạnh.”
Tống Từ Nhất cau mày, nắm chặt hai tay, giọng nói
khàn khàn: “Tôi khiến lòng cô nguội lạnh? Vậy bọn họ
thì sao? Sẽ khiến cô đau lòng phải không?”
An Hảo nghe thế thì căn môi, cô không muốn nghe
những lời như vậy nữa, bèn cầm áo khoác trên ghế
rồi quay người muốn rời đi. Tống Từ Nhất thấy thé liền
vội kéo An Hảo lại.
An Hảo bị anh kéo đột ngột mà lảo đảo quay người,
ngã nhào vào ngực Tống Từ Nhất. Mũi đau nhói khi
đập vào ngực Tống Từ Nhất. Cô cau mày kêu: “Tống
Từ Nhát, mẹ nó, anh có bệnh à?”
Tống Từ Nhất nắm chặt cổ tay An Hảo, con ngươi đỏ
rực, giọng nói khàn khàn, “Đúng, tôi có bệnh….”
Cổ tay An Hảo bị anh năm đến phát đau, cô tránh ra,
“Đúng, anh còn bị bệnh không nhẹ, mẹ nó, đừng có
lây cho tôi, buông tôi ra!”
Tống Từ Nhất lại nắm chặt hơn, hai tròng mắt đỏ
bừng khiến nó càng trở nên dữ tợn hơn, cả cơ thể
căng chặt, ở bờ vực chực chờ bùng nỗ.
An Hảo mới vừa nói hết