Muốn ra thăm mộ của ông ta không ?
Mộng Ánh giật mình quay lại nhìn thấy Đinh Tuấn Trạch đang đứng trước cửa với gương mặt lạnh nhìn chằm chằm về phía cô và Trần Phong như muốn ăn tươi nuốt sống hai người.
Anh bước đến phía Mộng Ánh đang đứng dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô lạnh giọng nói :
Em muốn đi gặp không?
....
Mộng Ánh im lặng ánh mắt nhìn sang hướng khác , nét mặt có chút sợ nhưng cũng có vẻ đang giận.
Thấy Mộng Ánh không trả lời mình thậm trí còn không nhìn anh lấy một cái , Đinh Tuấn Trạch khó chịu cau mày nhìn cô giọng có chút gắt lên :
Trả lời!
Mộng Ánh thấy anh gắt với mình bản thân có chút sợ nhưng vẫn không nhìn anh mà khó chịu đành trả lời :
Không.
Nói rồi cô quay người lại nói với Trần Phong :
Tôi ra ngoài trước.
Nói rồi Mộng Ánh đi thẳng ra ngoài mặc kệ cho Đinh Tuấn Trạch đang đứng đó với vẻ mặt tức giận nhìn Mộng Ánh đi ra ngoài , sau khi cô đi khuất Đinh Tuấn Trạch mới quay sang nhìn Trần Phong đứng đó ngây ra đó , lạnh giọng nói :
Thích được trừ lương đúng không?
Trần Phong nở nụ cười gượng gạo thầm chửi trong lòng tại sao hai cái con người nãy cứ cãi nhau là lại lôi mình vào , đang yên đang lành từ nhiên trừ lương nếu Đinh Tuấn Trạch mà trừ thật thì chắc tháng này ăn mì tôm sống qua ngày mất , đúng là ngồi không cũng dính đạn là có thật.
Trần Phong bất lực trả lời :
Dạ không thưa Đinh Tổng.
Đinh Tuấn Trạch gật gật lạnh nhạt nói :
Ừ được , tháng này trừ nửa tiền lương.
Nói xong anh quay lưng rời đi để lại Trần Phong đang đơ người ra đó , với nội tâm đang khóc thét đầy bất lực.
Còn phía Đinh Tuấn Trạch anh về đến văn phòng đúng lúc Mộng Ánh vừa bước ra , anh nắm lấy cổ tay của cô kéo ngược cô lại vào bên trong phòng làm việc thẳng tay đóng cánh cửa lại ép Mộng Ánh vào tường , một tay nắm chặt lấy hai tay của cô giơ l ên đỉnh đầu , tay còn lại luồn xuống dưới đặt lên chiếc eo nhỏ kia ép sát lại người mình .
Đinh Tuấn Trạch không nói gì trực tiếp cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng của Mộng Ánh một cách mạnh bạo.
Mộng Ánh bị anh hôn muốn phản kháng lại những