Ừm , vậy là tốt rồi.
( Đinh Tuấn Lâm nói )
Một ngày nhạt nhẽo cứ thế trôi qua , chiều hôm sau chuẩn bị lên phòng thì điện thoại rung lại , là có ai gọi đến , Đinh Tuấn Trạch nheo mày mở điện thoại lên là Mộng Cao Lãnh gọi :
- "Có chuyện gì?"
Mộng Cao Lãnh nói :
- "Ánh Ánh nhập viện rồi"
Đinh Tuấn Trạch nghe vậy đứng đơ người , trong lòng bắt đầu lo lắng , anh vội vàng nói :
-"Sao lại nhập viện, có sao không , đang ở bệnh viện nào?"
Mộng Cao Lãnh bên này trấn an lại :
-"Bỏ bữa nên ngất , bác sĩ đang khám , ở bệnh viện A phòng VIP 12"
Nói xong liền cúp máy , Đinh Tuấn Trạch không nghĩ gì nhiều liền đi lên phòng thay đồ rồi vội vàng chạy ra ngoài , Ngọc Lan đang ngồi xem ti vi ở phòng khách khó hiểu liền hỏi :
- Áii, anh đi đâu đấy .
Đinh Tuấn Trạch không quan tâm liền lên xe lái đến bệnh viện A.
Khoảng 30 phút sau , anh dừng xe tại cổng bệnh viện , Đinh Tuấn Trạch vội vàng trong lòng chứa đầy sự lo lắng , tiến đến hỏi tiếp tân :
- Cho hỏi phòng VIP số 12 ở đâu?
Tiếp tân nhìn lên nhẹ nhàng nói :
- Phòng VIP số 12 nằm ở tầng 6 ạ.
Đinh Tuấn Trạch không nói gì đi thẳng vào bước vào thang máy, dừng lại ở tầng 6 , anh bước ra nhìn sang thấy Mộng Cao Lãnh ngồi ở bên ngoài , Đinh Tuấn Trạch liền đi lại hỏi :
- Mộng Ánh đâu?
Mộng Cao Lãnh ngước lên nhìn rồi hất mặt vào bên trong phòng :
- Chưa tỉnh đâu .
Đinh Tuấn Trạch khuân mặt đầy sự lo lắng , miệng thì trách Cao Lãnh:
- Mày bảo mày chăm sóc cố ấy , xong mày để chuyện gì xảy ra đây, hả?
Mộng Cao Lãnh gương mặt vừa day dứt vừa bất mãn mà nói :
- Tao xin lỗi , nhưng tao cũng đâu muốn , nó tự nhốt nó trong phòng cả ngày , khuyên cũng không được mày muốn tao làm gì.
Đinh Tuấn Trạch ngồi xuống ghế hít một hơi sâu rồi lạnh nhạt nói :
- Mày về đi , tao ở đây chăm sóc cô ấy là được rồi.
- Ừm , vậy tao về nhá.
Nói rồi Mộng Cao Lãnh rời đi để Đinh Tuấn Trạch ở lại , anh mở cửa nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh , hình dáng nhỏ bé trên người biết bao nhiêu dây truyền nước , khuân mặt tái nhợt không còn hồng hào nữa.
Lòng anh càng sót lên , Đinh Tuấn Trạch đưa tay áp lên gương mặt nhỏ bé ấy mà nói :
- Là tôi sai , tôi xin lỗi em .
Một mình anh ngồi bên cạnh chiếc giường bệnh , nói điều gì đó với cô , đôi mắt vừa cưng chiều vừa đau buồn.
Đinh Tuấn Trạch khẽ đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô mà nói :
- Ngốc thật , em hành hạ bản thân mình thì được ích gì , sau này nếu anh quay lại em có chấp nhận về bên anh một lần nữa không?
Cả buổi tối không biết đã nói những gì với cô , nhưng rồi cùng nằm bên cạnh ngủ , trước khi ngủ anh nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô mà nói :
- Ngủ ngon nha bé con.
Nói rồi anh nằm trên sofa mà ngủ đi , trong đêm Mộng Ánh có dấu hiệu sốt , Đinh Tuấn Trạch thức cả đêm trông cô , thỉnh thoảng mới được chợp mắt một chút .Sáng sớm , Đinh Tuấn Trạch đã dậy anh vội vàng rời đi , trước khi đi anh không quen hôn lên trán cô coi như đó là một lời tạm biệt rồi mới rời đi , vừa bước ra khỏi phòng thì Mộng Cao Lãnh vừa đến , Đinh Tuấn Trạch nói :
- Đừng nói cho cô ấy biết là tao đến.
Mộng Cao Lãnh gật đầu nói :
- Ừm tao biết rồi .
Nói xong Đinh Tuấn Trạch nhanh chóng