Dương Khánh Đình đưa mắt nhìn Ân Thư Thảo, còn cô ta thì tiến lại gần cô, vuốt một bên lọn tóc ra sau mang tai cô.
"Tất cả đơn giản chỉ là vì khuôn mặt này sao? Nếu thế, tôi cũng có thể đáp ứng được mà? Tại sao cậu ta lại từ chối tôi chứ?"
Ân Thư Thảo bẽo mạnh vào một bên má của Dương Khánh Đình rồi vỗ vỗ lên mặt cô.
Khi cô ta chuẩn bị nói thêm điều gì đó, một cửa phòng trên hành lang bất chợt mở ra, tiếp theo đó là Hoàng Tiểu Nghê bước ra bên ngoài.
Ả ta che miệng ngáp một tiếng, Dương Khánh Đình có thể nhận ra bộ đồ ngủ mà ả ta đang mặc chính là đồ của cô.
Nếu cô không nhìn nhầm, thì căn phòng mà ả vừa bước ra là từ phòng ngủ của Ân Diên Tuyền.
Sau khi về nhà, mặc dù Ân Diên Tuyền đã quyết định sẽ ở lại trong nước, tiếp tục sống trong căn dinh thự nhưng rõ ràng cuộc sống của họ không còn có thể quay trở lại được như trước kia.
Anh không muốn ngủ cùng phòng với cô nữa mà dọn ra một phòng dành cho khách, vì không quay lại phòng ngủ chính, nên anh đâu có biết mỗi đêm cô đều phải ngủ ở trong nhà kho?
Hàng ngày anh thức dậy, thấy cô mới sáng sớm đã từ vườn bước vào cũng không mảy may để ý đến có một điều nào đó quái lạ ở đây.
Còn Hoàng Tiểu Nghê, ả ta nói vì đang chuyển công tác sang chi nhánh công ty khác cách rất xa nhà ở hiện tại của ả ta mà chưa tìm được nơi ở ở trên đây, nên xin Ân Diên Tuyền ở nhờ lại trong căn dinh thự cho đến khi nào mua được được nhà mới hợp ý.
Ả ta có một căn phòng tiện nghi nhất dành cho khách trong dinh thự, chỉ là không biết tại sao lại bước ra từ phòng của Ân Diên Tuyền.
Nhận ra nét mặt phân tâm đờ đẫn của Dương Khánh Đình, Hoàng Tiểu Nghê bất chợt giật người lên, ngơ ngác nhìn lại quanh căn phòng mà mình vừa mới bước ra rồi kinh ngạc hét lên.
Nhưng cô biết tất cả những phản ứng này của ả ta chỉ là đang diễn để cho cô xem mà thôi.
"Ôi chết! Tớ vào nhầm phòng của anh Hữu Duy mất rồi! Tối qua làm việc mệt quá mờ cả mắt, vào nhầm phòng người khác cũng chẳng hay.
Không biết tối qua có lỡ ngủ cùng với anh Hữu Duy hay không?"
Dương Khánh Đình nghiến răng, nắm đấm tay siết chặt vào nhau.
Ân Thư Thảo cũng không thể chịu đựng được chuyện riêng của mình với cô còn chưa giải quyết xong thì có kẻ chen vào, khó chịu lừ mắt với Hoàng Tiểu Nghê.
"Chị cảm thán xong chưa? Giờ thì có thể biến đi nhanh hơn được một chút được không? Chúng tôi đang bận việc với nhau."
Hoàng Tiểu Nghê hơi ngây người bởi thái độ không hề khách khí này của Ân Thư Thảo, cũng biết cô ta cũng khong phải là loại người nên chọc giận thì cũng nhanh chóng rời đi.
Chỉ là lúc đi ngang qua Dương Khánh Đình, Hoàng Tiểu Nghê nhếch mép cười lên khúc khích đầy hàm ý.
Nhìn thấy cô, ả ta không tự chủ được nhớ về quãng kí ức khi đó.
Tối hôm qua Ân Diên Tuyền về muộn, tất cả mọi người, trong đó có cả Dương Khánh Đình đều đã đi ngủ hết rồi, nhưng trong lúc đó Hoàng Tiểu Nghê vẫn còn thức, nói là đang giải