Một lúc sau khi đã ổn định lại được thần trí, Ân Diên Tuyền biết được rằng tình trạng tỉnh táo này sẽ không kéo dài được bao lâu nên quay lưng rời khỏi phòng ngủ nơi có Hoàng Tiểu Nghê đang ngồi hoá đá như một bức tượng.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, Ân Diên Tuyền không tự chủ được mà dừng lại, ngoảnh đầu nhìn vào cánh cửa bằng gỗ đỏ.
Anh thẫn thờ nhìn vào căn phòng đó, trong chốc lát muốn đẩy nó ra rồi bước vào bên trong tìm Dương Khánh Đình.
Nhưng bàn tay đang vươn ra bỗng rụt lại, Ân Diên Tuyền chửi thề một tiếng rồi lại lấy chiếc dao dọc giấy đâm thêm một nhát nữa vào tay mình rồi vứt cái dao đó đi, bước xuống dưới tầng, ra gara lấy xe rồi đi đâu đó, cả tối hôm qua đến tận sáng hôm nay vẫn chưa thấy anh quay về.
Hoàng Tiểu Nghê đêm qua ngủ không ngon, oán thầm Dương Khánh Đình.
Kế hoạch bị phá hỏng rồi.
Ả ta cũng không ngờ được tình cảm mà Ân Diên Tuyền dành cho Dương Khánh Đình lại sâu đậm đến như vậy.
Sớm biết anh lại trân trọng cô đến thế, ả ta đã không ngu gì mà ngày trước gạt bỏ đi tình cảm của anh để đuổi theo tán tỉnh Trần Bình Vân, để hạ nhục Dương Khánh Đình.
Ngày qua ngày tìm cách tiếp cận Ân Diên Tuyền, lâu dần, mục đích để khiến cho Dương Khánh Đình tuyệt vọng đã biến chuyển hoàn toàn sang cảm giác muốn thực sự chiếm trọn lấy anh của ả ta.
Hoàng Tiểu Nghê nhận ra tình cảm đó thì cũng đã muộn rồi, anh đã cưới Dương Khánh Đình và cùng cô có một đứa con chỉ một tháng nữa thôi là sẽ ra đời.
Nếu có đứa bé đó sinh ra, cơ hội Ân Diên Tuyền càng quý trọng Dương Khánh Đình hơn và cũng theo đó, khả năng theo đuổi anh của Hoàng Tiểu Nghê cũng sẽ rơi xuống số âm.
Cô ta không thể để tình huống diễn biến như thế được! Nhất định phải tìm được cách nào đó.
Dương Khánh Đình nhận ra nụ cười của Hoàng Tiểu Nghê có một chút thâm độc khó đoán, đôi mắt giảo hoạt đầy mưu tính, nhất thời cảm thấy trong đầu mình đau nhức đều là những dự cảm chẳng mấy tốt lành.
Ả ta lại đang định giở trò gì rồi!
Dương Khánh Đình lùi người cách xa với Hoàng Tiểu Nghê, tay theo bản năng bao bọc bảo vệ lấy bụng mình.
Hoàng Tiểu Nghê như một cơn gió lướt qua chỗ đứng của Ân Thư Thảo và Dương Khánh Đình, tung tăng bước xuống cầu thang.
Thấy một cục nợ phiền phức đã biến mất, Ân Thư Thảo tạc lưỡi, quay đầu nhìn xuống Dương Khánh Đình.
Cô cũng đã hồi thần lại sau cơn kích động, giọng nói mang theo phần ấm ức cũng không tiện thể hiện ra.
"Chị biết ý em muốn nói là gì.
Thực sự chị không hề quen biết với Nguyễn Quang Hào cả.
Càng không có cảm giác hay bất cứ tình cảm nào.
Mong em đừng hiểu lầm.
Chị cũng đã là người đã có gia đình, đương nhiên cũng biết có chừng có mực."
"Đúng là tôi biết chị không hề có ý đó, chỉ là, người mà tôi thích đó lại quá mức để ý đến chị rồi, tôi đang thực sự cảm thấy rất khó chịu đây.
Tôi chỉ muốn cảnh cáo chị, xin hãy tránh xa người khác ra một chút, tốt nhất là ở trong một góc tối không người luôn đi.
Kẻo chị mà cứ vô tình câu dẫn người khác thế này, người ta lại tưởng lầm chị là hồ