Toàn bệnh viện chấn động, những người bệnh nhân hiện đang điều trị trong đây hay là những người mới vừa được đưa đến đều phải ngỡ ngàng bởi chưa bao giờ họ được chứng kiến cảnh toàn bộ nhân lực hiện có ở trong bệnh viện đều tập trung hết vào một thai phụ vừa mới được đưa vào trong phòng cấp cứu.
Nhưng khi nhìn thấy Ân Diên Tuyền và Ân Thư Thảo vội vàng đi theo sau những người bác sĩ đó, họ tự hiểu ra rằng, cả bệnh viện hoảng loạn như vậy là vì người gặp chuyện thuộc một trong những gia tộc quyền thế nhất nhì đất nước.
Ân Thư Thảo run rẩy ngồi ở trên ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, toàn thân người lạnh toát, nước mắt dọc theo má chảy dài xuống đến cằm.
Còn Ân Diên Tuyền thì thấp thỏm đứng ngóng trông ở hai cánh cửa màu trắng đóng kín, nhìn chiếc đèn hiệu vẫn còn chói đỏ, trong lòng anh nhói buốt đều là nỗi sợ hãi.
Đây là lần thứ hai anh hoảng sợ đến như vậy, lần đầu là cái đêm mưa bão vào tuần trăng mật khi đó khi cô đột ngột biến mất, hai là tình huống hiện tại.
Dù khác nhau về cả sự việc và hoàn cảnh, nhưng trong cả hai lần đó, anh đều có chung một cảm giác, đó chính là anh sắp mất đi cô rồi!
Hoàng Tiểu Nghê đi đến sau cùng, ả ta còn đỡ cả mẹ của Ân Diên Tuyền là Hà Nhất đi tới chỗ của hai anh em nhà họ Ân.
Trông thấy vẻ mặt ảm đạm của cả Ân Diên Tuyền và Ân Thư Thảo trước cửa phòng bệnh lạnh lẽo, Hà Nhất cuống cuồng cả lên.
Bà ta vội vã chạy tới lay lay tay của Ân Diên Tuyền, run sợ đến giọng nói lắp bắp.
"Sao rồi?! Người phụ nữ đó sao rồi?! Đứa bé trong bụng...!Đứa bé trong bụng nó có bị làm sao không?!"
Ân Diên Tuyền phiền muộn gạt tay của bà ta ra.
Trông thấy biểu cảm tối sầm lại của anh, bà ta càng lo lắng hơn nữa, sắc mặt tái xanh.
Không hỏi chuyện được Ân Diên Tuyền, Hà Nhất chuyển qua nắm lấy vai của Ân Thư Thảo, lắc mạnh.
"Thư Thảo, có chuyện gì xảy ra vậy?! Sao...!Sao đang yên đang lành lại...!lại..."
"Đừng hỏi con!" Ân Thư Thảo sợ hãi đẩy mạnh Hà Nhất ra, kích động ôm vào người mình mà khóc nức nở: "Mẹ đừng hỏi con gì cả! Mẹ tốt nhất nên im lặng đi!"
Hà Nhất luống cuống bởi phản ứng quá mức mãnh liệt của Ân Thư Thảo, khi còn đang mê man không biết nên làm gì thì Hoàng Tiểu Nghê từ sau bà ta đã vội vàng chạy tới, khóc lóc tựa lên vai của bà ta.
"Cháu lo lắng quá! Không biết tại Dương Khánh Đình lại làm như vậy nữa! Để rồi xảy ra tai hoạ này!"
"Hả?! Cô ta đã làm gì sao?!" Hà Nhất cất cao giọng sửng sốt, kéo theo cả sự chú ý của Ân Diên Tuyền.
"Cậu, cậu ấy sao...!Thực, thực ra...!cháu..." Hoàng Tiểu Nghê ấp úng mãi chẳng nói lên lời.
Thấy vậy, Hà Nhất càng ra sức đôn thúc ả ta không việc gì phải lưỡng lự.
Dưới những câu hỏi dồn dập của bà ta, cuối cùng Hoàng Tiểu Nghê mới chịu nói ra thành lời.
"Cháu mới biết chuyện này gần đây thôi.
Thư Thảo có một người bạn là Nguyễn Quang Hào, mà vô tình Khánh Đình lại để ý đến cậu ta.
Thư Thảo nhận ra điều đó nên khuyên nhủ cậu ấy một lời, lại không ngờ cậu ấy không chịu nghe, còn đẩy Thư Thảo ra nữa."
"Thư Thảo kịp đỡ lại được tay của Khánh Đình, cậu ấy gắng sức vùng ra, lại không may giãy giụa mạnh quá nên người mất đà đập vào bức tranh kính