Vẫn là bên trong căn phòng ấy, tiếng nói của Hoàng Tiểu Nghê vang ra như muốn đục thủng cả sức chịu đựng của cô.
“Ưm… Nhẹ thôi nào\~ Anh muốn con của chúng ta biết bố mẹ nó đang làm chuyện xấu hổ như thế này sao? Cả cô vợ hiền đang chờ anh ở nhà nữa.” Hoàng Tiểu Nghê cười khúc khích: “Cô ấy sẽ vô cùng đau lòng nếu biết anh và em đang làm gì với nhau đó!”
Con… của họ?
Dương Khánh Đình dần nới lỏng lực đạo, bỗng hai chân nhũn mềm ngã xuống đất, may mà có Hữu Duy kịp đỡ lấy rồi để cô dựa vào lòng anh.
Đôi mắt của cô vẫn đang nhìn thẳng,nhưng sao cô chẳng còn có thể thấy được gì nữa vậy? Tất cả trước mắt đều chỉ là những mảng màu đen đục.
Con của Trần Bình Vân và Hoàng Tiểu Nghê…
Dương Khánh Đình vì quá thương tâm đến không thể khóc được, chỉ còn cách sử dụng đôi mắt cay rát mà chứng kiến những điều phía trước.
Anh có con bên ngoài, vậy còn một sinh linh khác cũng là máu mủ của anh thì sẽ tính sao đây?
Trong khi cô còn đang thất thần, thì ngay sau đó, câu nói phát ra từ chính người chồng mà cô yêu thương đã khiến cho Dương Khánh Đình phải chết lặng.
“Cô ta sao? Lo gì chứ?” Trần Bình Vân âu yếm hôn lên môi Hoàng Tiểu Nghê: “Anh cưới cô ta chẳng qua là vì cô ta có thể xoay xở tiền cho anh xây dựng công ty thôi.
Em yên tâm, khi mà dự án này của công ty hoàn thành, anh nhất định sẽ đá cô ta ra khỏi cửa, đón em và con về nhà.”
Cả vậy nữa sao?
Cô không biết đấy là suy nghĩ của anh luôn, còn chẳng biết anh đã bắt đầu nghĩ đến nó từ khi nào.
Là từ khi bắt đầu yêu cô? Hay là khi cưới nhau về?
“Tại sao chứ? Tại sao anh ấy có thể tàn nhẫn đến như vậy? Ôi mẹ ơi…” Dương Khánh Đình sụp đổ: “Hoá ra cái thứ tình cảm mặn nồng mấy nhiêu năm qua đều là do tôi tự suy diễn sao?”
Cô bần thần ngước lên nhìn Hữu Duy.
“Có phải là anh yêu Hoàng Tiểu Nghê đúng không? Anh làm gì đi chứ? Anh chấp nhận để cô ấy cướp mất người tôi yêu sao? Có đúng là anh bám theo sau cô ấy đến tận đây không? Vậy thì làm gì đi chứ?”
Cô cay đắng nói, hai cánh môi run rẩy.
“Chẳng phải anh yêu cô ấy sao? Anh cam lòng để cô ấy ngả vào vòng tay của một người đàn ông khác? Không những thế còn là chồng của bạn thân cô ấy?”
Hữu Duy vẫn giữ nguyên khuôn mặt không một chút biểu tình, nhàn nhạt đáp lại.
“Vì tôi yêu cô ấy, nên tôi sẽ để cô ấy làm những điều mà mình muốn, dù cho nó có là sai đi chăng nữa.”
“Để? Để chống mắt nhìn cô ta cướp chồng của người khác ấy hả?” Dương Khánh Đình đã không thể kìm nổi được cơn thống hận bật ra khỏi cổ họng, trừng mắt dữ tợn về phía của Hữu Duy: “Đồ hèn!… Tất cả các người… đều rặt một lũ hèn!”
Trước sự kinh ngạc của Hữu Duy, Dương Khánh Đình huých khuỷu tay vào bụng anh, chân guốc xỏ ngón dậm vào chân của người đàn ông.
Anh đau đớn rít lên, hai tay bất giác nới lỏng, để cho Dương Khánh Đình vùng thoát rồi đẩy mạnh cửa phòng đối diện ra.
Tim cô đã quá đau rồi.
Đau vì cuộc hôn nhân đẫm nước mắt, đau vì người chồng mình hết lòng yêu thương đang vùi trong vui thú với người phụ nữ khác.
Đau… vì con cô bất hạnh sinh ra trong một gia đình tệ bạc.
Nếu như mọi thứ không thể theo những hi vọng của cô, vậy thì ngày hôm nay, cô sẽ chấm dứt nó.
Tất cả sẽ có sự giải thoát, cả cô và Trần Bình Vân.
Để không ai trong số họ phải đau khổ nữa.
Anh sẽ ở bên Hoàng Tiểu Nghê, còn cô sẽ ra đi.
Con người mà cứ mãi không dám đương đầu với sự thật như vậy, sẽ càng thêm tự dày vò chính mình mà thôi.
Nghe thấy tiếng cửa và đập, hai người ở trong phòng thất kinh