Dương Khánh Đình cô còn chưa động vào người của Hoàng Tiểu Nghê, đã thấy cô ta ngã ra sàn rồi.
Cô cứng dơ người theo bản năng, nhìn vũng máu đỏ chót ở dưới chân của Hoàng Tiểu Nghê, trong lòng cô bỗng bùng lên cảm giác bất an.
Nhưng còn chưa kịp minh oan bản thân mình trong sáng, đã nghe thấy một tiếng xé gió vang lên khiến cả không gian xao động.
CHÁT!!!
"Dương Khánh Đình!!! Con khốn nhà cô!!!"
Trần Bình Vân từ đằng sau chẳng biết nhào tới từ lúc nào, vươn tay giáng xuống mặt cô một cái bạt tai rất mạnh.
Dương Khánh Đình bần thần ôm má, từ cánh môi có thể cảm nhận được một giọt chất lỏng bỏng rát đang rỉ ra.
"Tôi biết cô hận tôi, nhưng cớ sao cô lại làm liên lụy tới Tiểu Nghê và con của tôi chứ?!"
Đây là lần đầu tiên trong đời Dương Khánh Đình thấy Trần Bình Vân tức giận đến như vậy.
Đôi mắt anh mở trừng, lòng trắng hằn học là những đường tơ máu, người ngoài nhìn vào có thể mơ hồ thấy được trong mắt anh tràn ngập là những ánh lửa thù hận.
Hàm răng anh nghiến chặt vào nhau, phát ra các tiếng ken két như hận không thể xé xác cô ra.
Dương Khánh Đình khiếp hãi, run rẩy nhìn anh.
"Em không làm gì cả! Em vô tội! "
"Mẹ kiếp!"
Trần Bình Vân lửa nóng đã tràn lên tận đỉnh đầu, không còn giữ nổi lí trí mà giật cổ áo Dương Khánh Đình, dơ lòng bàn tay to lớn mà hạ xuống những cú tát ê ẩm vào gò má vốn đã nhợt nhạt vô cùng của cô.
Những công sức cô vất vả vun vén cho tình yêu này, nhưng giờ đây chỉ vì một sự oan trái mà đổ sông đổ bể hết cả.
Với đôi mắt khô rát và bờ môi mấp máy tuyệt vọng, Dương Khánh Đình nhìn Trần Bình Vân, không thốt nổi thành lời.
Cô muốn minh bạch, nhưng có vẻ như anh sẻ chẳng thèm nghe cô nói.
Trong đầu anh không cần biết sự thật là gì, chỉ khăng khăng rằng cô là kẻ giết người, là quân máu lạnh.
Tâm trí cô bất giác dừng lại ở Hoàng Tiểu Nghê đang nửa ngồi, nửa nằm dưới sàn gạch, ngả thân người bất lực vào Hữu Duy đang hoảng loạn đỡ lấy cô ta.
Anh xót xa nhìn Hoàng Tiểu Nghê đau đớn, rồi ngẩng lên nhìn cô như muốn truy hỏi tại sao cô lại làm như vậy.
Ánh mắt của hai người đàn ông giống hệt nhau, đều là những ánh nhìn giận hờn đốt cháy da người cô.
Nhất là của Hữu Duy, từ khí tức tản ra từ người anh, Dương Khánh Đình có thể đọc vị ra ý nghĩ muốn giết người ấy của anh.
Dương Khánh Đình sợ hãi, mặc dù cô không hề làm gì cả, nhưng tâm trí cô vẫn luôn không ngừng gào thét.
Rằng cô, ngay lúc này, chạy đi!
Nếu cứ chôn chân mãi ở đây, cô chắc chắn sẽ chết vì áp lực đè nặng trên đỉnh đầu.
Vậy là, Dương Khánh Đình đã xoay đầu bỏ chạy, không biết là cô đang chạy trốn điều gì, vẫn cứ cố đâm đầu lao đi.
Cô thoát ra khỏi hộp đêm, dù cho ngoài trời đang đổ mưa như muốn dẫm nát người cô, như đá nhọn từ tay người dồn dập ném tới, cô cũng mặc, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là nhanh chóng thoát ra khỏi nơi đây, đi ra khỏi chốn này.
Nước mắt cô đã hoà vào với dòng nước, những giọt nước bé nhỏ tràn ra khỏi kẽ mi ngay lập tức sẽ bị nước mưa đánh tan như phận đời mỏng manh của cô bất kì lúc nào cũng có thể bị người khác vùi dập.
Cô sợ hãi cái cảm giác ấy.
Cái cảm giác khi mình vô vọng trước tất cả mọi thứ.
Dương Khánh Đình dầm mình trong mưa, ngoảnh đầu tìm chiếc xe con của mình vội vã tiến đến mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong ghế lái.
Cô thở dốc, nhấn chân ga khởi động xe đi ra khỏi bãi đỗ, xuyên qua đường lớn đi về một nơi vô định nào đó.
Dương Khánh Đình cứ đi, cứ chọn những cung đường lạ nhất để tiến vào, như muốn chạy đến một nơi biệt lập