Lúc Khả Như tỉnh lại thì đã là chiều tối rồi, cô giật mình bật dậy khỏi giường. Bàn tay vô lực giơ lên xoa mái tóc mình rối tung cả lên:
- Sao mình lại ngủ quên thế này...? Còn công việc nữa chứ...
Cô định bước ra khỏi giường thì đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Lục Tề Nam bước vào. Thấy cô có ý định bỏ trốn, hắn nhướn mày:
- Cô đi đâu?
- Tôi...tôi phải đi bây giờ...
Khả Như không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Tề Nam, cô chỉ ấp úng mà quay mặt sang chỗ khác. Mà vì cớ gì mà cô phải ấp úng chứ, cô đâu có phải tội phạm đâu?
- Lục tiên sinh này...
- Tôi cho cô đi chưa?
Lục Tề Nam mặc kệ cô định nói gì đó, khuôn mặt điển trai đang khó chịu tột độ. Tiện tay hắn nới lỏng cà vạt của mình.
Khả Như ngây người nhìn Lục Tề Nam một lúc, sao...sao hắn lại nới lỏng cà vạt? Cô vô thức lùi một bước, hai tay giơ lên ôm ngực mà đề phòng.
- Anh...định làm gì?
- Làm gì ư?
Lục Tề Nam thuận thế tiến lên một bước, Khả Như lại lùi một bước. Cuối cùng cô bị Lục Tề Nam dồn vào chân tường. Hắn chống hai tay lên tường, cả thân hình to lớn bao vây lấy cô.
Khả Như hốt hoảng, muốn đẩy hắn ra nhưng cô không đủ sức. Lục Tề Nam chẳng nhẽ lại thích trêu đùa một người phụ nữ đã có một đời chồng như cô? Hắn lại muốn trêu đùa cô, giống như những gì mà Cố Đông đã đối xử với cô sao?
Lục Tề Nam nhận ra sự hoảng hốt trong ánh mắt yếu đuối của cô, hắn nhướn mày. Tên Cố Đông kia đối xử như nào với cô mà để Khả Như cô sợ hãi đến vậy chứ?
Hắn giơ tay lên chạm vào khuôn mặt nhỏ xinh của cô, điềm đạm nói:
- Mẹ cô đã bán cô cho tôi rồi!
- Hả...?
Khả Như không hiểu Lục Tề Nam đang nói gì, bán nghĩa là sao? Với lại Lục Tề Nam đã gặp mẹ cô rồi ư? Sao có thể chứ?
Đầu óc cô quay cuồng không ngừng suy nghĩ. Lục Tề Nam bắt cô nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, miệng lặp lại một lần nữa.
- Tôi còn từng cứu mạng cô nữa, cô định không trả ơn mà cứ thế đi sao? Với lại...
- Với lại gì?
- Cô định trả ơn tôi thế nào đây, về việc tôi giúp gia đình cô thu dọn mớ hỗn độn kia?
Lục Tề Nam nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, từng ngón tay thon dài khẽ chạm nhẹ hai gò má cô, từ từ vuốt ve. Khả Như cô cảm thấy một bầu không khí áp lực bao trùm lấy mình, cô giơ tay gạt bàn tay hắn ra, mắt đảo quanh sang chỗ khác.
- Mớ hỗn độn? Vì cớ gì Lục tiên sinh