Một đêm trăng rất đẹp, đôi nam nữ mặc bộ đồng phục học sinh đang ngồi trên thềm cỏ. Cậu nam sinh có vẻ uống hơi say, cậu ấy quay sang nhìn cô nữ sinh ngồi bên cạnh mình, mỉm cười. - Khả Như này!
- Hử?
Khả Như cũng quay sang nhìn Cố Đông, vô tình ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt say đắm.
Trái tim Khả Như vô thức đập loạn nhịp, hai má cũng ửng đỏ theo. Liệu có phải là cô hoa mắt nhìn nhầm không?
- Anh thích em!
Ba từ này vang lên từ miệng Cố Đông, Khả Như cứ ngỡ mình nghe nhầm.
- Anh...say rồi...!
- Không!
Đột ngột Cố Đông ôm lấy cơ thể cô, anh ôm cô thật chặt. Trái tim cô cứ ngỡ sắp bay khỏi lồng ngực rồi.
- Anh không say, anh nói thật. Anh thích em Khả Như!
Trước giờ Khả Như cứ ngỡ là Cố Đông thích Khả Ái, vì thế nên cô mới lặng lẽ quan sát anh từ xa. Thế nhưng đến bây giờ nghe chính miệng anh nói thích cô, anh nói thích cô...
Cô không nghe nhầm, Cố Đông vừa nói thích cô. Có trời mới biết hiện giờ cô hạnh phúc như nào?
- Cố Đông...thật sao...?
Cô sợ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, khi tỉnh lại cô chẳng có gì cả, cũng như không có anh. Cố Đông đột ngột buông cô ra, anh ghì chặt vai cô, hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
- Em vẫn không cảm thấy chân thực sao?
Rồi Cố Đông cúi xuống gần sát mặt cô, môi anh chạm môi cô. Cả cơ thể cô như có luồng điện chạy qua vậy, thì ra đây là cảm giác của nụ hôn đầu sao?
Như này thì quá chân thực rồi, không phải là mơ nữa rồi. Nụ hôn rất nhanh chóng, Cố Đông lại nhìn vào mắt cô.
- Anh thích em!
Chỉ khi say, Cố Đông mới có thể nói thật cảm xúc trong lòng mình với cô, chỉ khi say anh mới có thể bày tỏ tình cảm của mình với cô.
- Em cũng thích anh.
Thế mà ngay ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Cố Đông đã hoàn toàn quên sạch đêm hôm đó. Anh cứ ngỡ đêm đó là anh tỏ tình với Khả Ái...
[...]
Khả Như nhìn Cố Đông bằng đôi mắt ngấn nước, cô nói trong tuyệt vọng:
- Tại sao anh lại không tin em chứ? Em không có nói gì với Khả Ái hết...
- Cô im miệng đi, nếu không phải là do cô Khả Ái có bị vậy rồi qua đời không?
Cố Đông chán ghét hất tay Khả Như ra, anh đi về phía Thanh Vy. Sau đó anh cùng Thanh Vy ân ái ngay trước mặt cô, cô đau khổ đến tột cùng:
- Là anh gieo cho em hy vọng mà...rồi cuối cùng cũng chính là anh dập tắt hy vọng đó...
[...]
- Cô nấu thức ăn cho chó sao?
Cố Đông giận dữ hất bát canh nóng lên cả người Khả Như, sau đó anh vứt