Ưm...
Khả Như khua chân loạn xạ, đá vào đâu không đá lại đá trúng vào chỗ hiểm của Lục Tề Nam. Ngay lập tức hẳn buông cô ta, khuôn mặt đen xịt như cái đít nồi, hắn tức giận vô cùng.
- Cô bị điên hả?
Lúc này Khả Như mới kịp nhận ra là mình vừa làm cái gì, cô hoảng hốt đỡ lấy Lục Tề Nam, ríu rít xin lỗi hắn ta:
- Xin lỗi, xin lỗi Lục thiếu... Anh không sao chứ?
Lục Tề Nam trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt hắn cau có. Lúc này cô vô cùng hoảng sợ, sợ hắn sẽ bị...sẽ bị...
Ôi, nếu thế thì cô phải làm gì đây? Chịu trách nhiệm với nửa đời còn lại của hắn ư?
- Tôi có làm sao không ư? Cô nói xem?
Lục Tề Nam gằn từng chữ một, Khả Như ngoài nói câu xin lỗi ra cũng không biết mình nên làm gì nữa. Cô khóc:
- Tôi...xin lỗi mà...hic hic...
Khả Như sụt sùi nước mắt, cô sợ hắn sẽ bị làm sao đó, sau đó hắn sẽ đuổi việc cô...và sau đó cô sẽ không còn nơi nào để đi.
Lục Tề Nam thấy cô khóc, trong lòng hắn khó chịu vô cùng. Hắn liền quát lớn:
- Nín đi cho tôi! Tôi không chết được đâu, tôi không cho phép cô khóc. Nghe chưa?
- Hả...?
Cô nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt mếu máo:
- Vậy...Lục thiếu sẽ không sao phải không?
- Ừ, nín đi!
Thấy cô cũng ngoan ngoãn nín, trong lòng Lục Tề Nam nghĩ rốt cuộc ai mới là người bị hại đây? Cũng may vừa nãy cô không đá mạnh...
Hừ, cô cứ chờ đó cho tôi!
- Về rửa mặt cho sạch sẽ đi, nước mắt nước mũi bẩn chết đi được.
Lục Tề Nam liếc nhìn cô rồi giơ tay lên lau hàng nước mắt trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô. Trái tim cô lại càng đập nhanh hơn nữa.
" Nói bẩn sao anh ấy còn chạm tay vào mặt mình? "
Cô suy nghĩ mông lung rồi cũng giơ tay lên chạm vào tay hắn, như muốn gạt bàn tay ấm áp kia ra.
- Vâng, tôi đi rửa mặt ngay đây.
Rồi cô lập tức chuồn đi, không dám ngoảnh đầu lại nhìn hắn lấy một lần. Sợ rằng hắn sẽ đổi ý và không cho cô đi nữa. Và sau đó...
Hôm nay thật nguy hiểm