- Tôi đã có một đời chồng rồi!
Khả Như không muốn nhắc đến tên của Cố Đông, nên cô cũng chỉ trả lời qua loa cho qua chuyện mà thôi. Tiểu Lan thấy nét mặt cô thoáng buồn, biết rằng mình đã lỡ hỏi điều không nên hỏi, liền xin lỗi cô:
- Xin lỗi nha, tôi nhiều chuyện quá mà. Lẽ ra tôi không nên hỏi nhiều như vậy...
Đương nhiên là trong lòng Tiểu Lan cũng bất ngờ vô cùng, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe cô kể về quá khứ của mình. Thì ra là Khả Như đã từng ly hôn, Tiểu Lan vừa nghĩ vừa thấy thương cho cô.
- Không sao đâu, chuyện cũng lâu rồi mà. Chắc khách quý sắp đến rồi đó!
Khả Như nói rồi đẩy Tiểu Lan về phía trước. Tiểu Lan lúc này mới sực nhớ ra, cô ấy ngoảnh mặt lại nhìn cô:
- Vậy tôi đi nhá, bye bye!
Khả Như gật nhẹ đầu rồi mỉm cười với Tiểu Lan. Đợi Tiểu Lan đi rồi, nụ cười trên môi cô nhạt dần rồi tắt hẳn. Cô đứng thẫn thờ nhìn phía trước một hồi lâu, trong lòng lại suy nghĩ về Cố Đông.
Không biết anh ấy khi gặp lại cô lúc ở công viên có cảm giác gì nhỉ? Không biết trong 2 năm qua anh ấy có nhớ đến cô và đi tìm kiếm cô không?
Không đâu, anh ấy sao có thể nhớ tới cô chứ? Anh ấy còn hận cô đến tận xương tủy cơ mà!
- Không được phép nghĩ về chồng cũ!
Không biết từ đâu, giọng của Lục Tề Nam vang lên như một mệnh lệnh ép buộc cô phải nghe theo, cô giật cả mình. Theo phản xạ cô quay lại nhìn hắn.
Hắn đứng ở đây từ khi nào thế? Liệu có phải hắn nghe thấy hết mọi chuyện lúc nãy rồi không?
A, nếu là như vậy thì...thì...
- Lục thiếu!
Lúc này đây, chắc cô không hề biết khi Lục Tề Nam nhìn thấy bộ dáng này của cô thì hắn đã ngẩn người như nào? Khuôn mặt xinh đẹp của cô giờ đây còn phủ