Ngày hôm sau...
Khả Như vừa mới ngủ dậy thì thấy con bé Thiên Lam đang bò trên người cô, nghịch nghịch tóc cô. Cô liền vươn tay ôm lấy con mình và ngồi dậy.
- A, mami dậy rồi!
Khả Thiên Lam vui sướng reo lên, Khả Như liền mỉm cười nựng má con bé:
- Thiên Lam của mami đói chưa nào, để mami đưa con đi ăn nhé!
- Dạ, sáng nay Lục baba đút cho con ăn no ơi là no rồi ạ!
Lục baba...? Khả Như nhất thời đứng hình mất vài giây, từ khi nào mà con cô lại trở nên thân thiết với Lục Tề Nam như vậy chứ? Lại còn dám gọi là Lục baba cơ...
Không được, cô phải giải thích rõ ràng chuyện này với con bé, nếu không nó sẽ hiểu nhầm mất:
- Thiên Lam ngoan, từ nay đừng gọi Lục thiếu là Lục baba nữa nha.
- Tại sao ạ? Nhưng con chỉ thích Lục baba mà thôi.
Khả Thiên Lam vốn không hiểu chuyện, con bé thấy ai đối tốt với mình thì liền gọi người đó là baba. Thấy Khả Như không cho phép con bé gọi Lục baba nữa nên con bé làm nũng lắc đầu không chịu.
- Bởi vì chúng ta và Lục thiếu không cùng một thế giới.
Trải qua sự việc ngày hôm qua, cô mới nhận thức ra được việc gả vào hào môn là khó khăn tới cỡ nào. Cho dù hôm qua cô chỉ là diễn kịch mà thôi, nhưng trong thâm tâm cô vẫn cảm thấy sợ hãi vô cùng khi đối mặt với Lục phu nhân.
Với lại đối với cô, Lục Tề Nam ân nhân cứu mạng, là người có ơn to lớn đối với hai mẹ con cô. Không có hắn, không biết hiện giờ cô có còn tồn tại được trên thế giới này hay không nữa? Cô và hắn vốn không cùng thế giới với nhau, mãi mãi không thể bước về phía nhau được.
Vốn dĩ đã là hai đường thẳng song song, không thể nào cắt nhau được!
Với lại...
Lục Tề Nam chắc gì đã là thật lòng đối với mẹ