Tiêu Ái Như mỉm cười thần bí rồi tiến lại gần Lục Tề Nam hơn. Lục Tề Nam nhướn mày nhìn cô ta, xong vẫn không nói gì. Hắn muốn xem xem người phụ nữ trước mặt mình đang muốn giở trò gì đây?
- Hai năm trước...tại bar!
Tiêu Ái Như không nói thẳng vào trọng tâm vấn đề, chỉ hơi ngập ngừng mà khơi gợi lại phần kí ức đã bị mất đi của Lục Tề Nam vào hai năm trước. Vốn dĩ Tiêu Ái Như biết rõ, hắn đối với phần kí ức này vẫn là rất mơ hồ. Cho nên cô ta đã thành công khơi gợi sự tò mò của Lục Tề Nam này rồi.
Nghe thấy cụm từ "2 năm trước", ánh mắt Lục Tề Nam có hơi chấn động, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường như không có gì. Hắn nhìn Tiêu Ái Như bằng ánh mắt nghi hoặc, khuôn mặt điển trai dường như vẫn rất bình tĩnh, không chút gợn sóng.
- Cô nói lại lần nữa coi!
- Hai năm trước anh làm gì với tôi, anh đã quên rồi ư? Chúng ta đêm đó...chắc hẳn người nhớ rõ nhất nên là anh mới đúng.
Tiêu Ái Như nhếch môi bình thản nói, bàn tay mềm dẻo giơ lên kéo kéo cà vạt của Lục Tề Nam, tiện thể giúp hắn chỉnh lại cà vạt. Lục Tề Nam liền hất tay Tiêu Ái Như ra, lạnh nhạt nhìn cô ta bằng ánh mât chán ghét.
- Bằng chứng? Không ít phụ nữ tự tìm tới và nhận rằng đã từng có quan hệ với tôi đâu, nên cô nghĩ tôi sẽ tin cô?
Trong mắt hắn, phụ nữ thật chán ghét. Nhưng...trừ Khả Như cô ra.
Khả Như, thật biết cách khiến hắn thần trí điên đảo. Nhắc tới mới nhớ, cô vợ hư của hắn tới giờ vẫn chưa tìm đến khiến hắn có chút thất vọng. Xem ra là đêm nay cô muốn uống rượu phạt rồi.
- Nhưng tôi có bằng chứng...!
Tiêu Ái Như thật không ngờ rằng người đàn ông quyền lực đang đứng trước mặt lại có thể từ chối mình. Từ đầu tới cuối, ánh mắt hắn vẫn không hề lóe lên một tia hứng thú nào đối với cô ta.
Nhưng cô ta tin rằng, bằng chứng này đủ để thuyết phục hắn.
- Xin lỗi, tôi không hứng thú với cái được gọi là bằng chứng của cô.
Lục Tề Nam chỉ liếc nhìn Tiêu Ái Như lần cuối rồi phủi phủi áo. Hắn bước đi thẳng, không hề ngoảnh lại nhìn cô ta lấy một lần. Thấy thái độ của hắn lạnh nhạt như vậy, Tiêu Ái Như càng quyết tâm không bỏ cuộc:
- Tôi nhất định phải có được anh.
[...]
Khả Như nãy giờ đứng ở phía xa, cô thật muốn nghe ngóng xem rốt cuộc Lục Tề Nam và cô gái kia đang nói chuyện gì vậy chứ? Liệu có phải tình nhân của hắn quay lại tìm hắn không?
Khả Như cô chưa bao giờ cảm thấy sốt ruột như vậy. Chính cô cũng không hiểu bản thân mình bị làm sao đây nữa. Là ghen tuông ư? Không, không thể nào.
Làm sao có chuyện đó chứ? Cô không hề có tình cảm nam