- Hử?
Thấy Khả Như ấp úng mãi không nói nên lời, Lục Tề Nam không thể kiên nhẫn được nữa, liền lập tức cúi xuống chuẩn xác ngậm lấy bờ môi ngọt ngào như kem của cô. Hắn khẽ cắn môi cô, coi như là trừng phạt cô vì tội không nghe lời hắn.
Khả Như hoàn toàn rơi vào tình thế bị động, với lại trong cái tình cảnh này, cô không thể nào mà từ chối hắn được nữa, sợ rằng hắn sẽ càng tức giận thêm thôi. Cô chỉ còn cách nhìn hắn điên cuồng cắn ngấu nghiến bờ môi đáng thương của mình một cách bất lực. Hai tay yếu ớt của cô vô thức níu lấy áo vest của hắn, cố giữ cho bản thân mình được thăng bằng.
Nhưng Lục Tề Nam không những không chịu dừng lại mà hắn lại càng thêm tham lam hơn nữa. Hắn dây dưa trên cánh môi cô không dứt, dường như vẫn muốn nán lại mà trêu chọc bờ môi ngây dại của cô. Cô lúc này cảm thấy khó thở vô cùng, bàn tay vô lực cố đẩy người đàn ông trước mặt mình ra.
- Ưm...
Ngay khi cô há miệng thở dốc, hắn đã nhân cơ hội đưa lưỡi mình xâm nhập vào bên trong khoang miệng của cô, quấn lấy chiếc lưỡi thơ ngây của cô như đang muốn uốn nắn cô từng chút một. Dường như hắn muốn hút hết tất cả những hương vị ngọt ngào nhất trong cô.
Đột ngột bị xâm nhập, đầu óc cô hoảng loạn, trí óc rối bời vô cùng. Cô chỉ còn cách hòa vào nụ hôn đầy nóng bỏng kia, vừa thở dốc đầy khó chịu. Mãi một lát sau, Lục Tề Nam mới lưu luyến tách môi mình ra khỏi môi cô. Ánh mắt hắn lúc nhìn cô chợt lóe lên một tia xấu xa. Hắn không ngờ cô gái nhỏ trước mặt mình lúc đang xấu hổ cũng có thể quyến rũ tới mức này?
Dường như hắn cảm giác được, cơ thể mình bắt đầu có phản ứng. Nhất là nơi kiêu ngạo nhất của người đàn ông, nó đang muốn cô một cách mãnh liệt.
Cô vừa thở dốc, vừa ngước lên nhìn Lục Tề Nam. Đôi mắt xinh đẹp của cô mơ hồ tựa như làn khói mù mịt, khiến cho trí óc Lục Tề Nam điên loạn. Khuôn miệng nhỏ lắp bắp không ngừng.
- Anh...anh đừng giận em có được không? Em thật sự không cố ý đâu mà...
Cho tới lúc này cô còn nghĩ là hắn đang để tâm tới chuyện cô tự ý rời khỏi tầm mắt hắn ư? Không, cô nghĩ sai rồi. Là cô đã châm ngòi lửa trong hắn thì cô cũng phải có trách nhiệm dập lửa chứ nhỉ?
- Khả Như, bây giờ chúng ta lập tức về nhà.
Giọng nói của Lục Tề Nam khàn khàn khiến cho hai má cô lại nóng bừng lên. Cô có thể đoán được, vội vã về nhà để làm chuyện gì rồi. Nghĩ tới chuyện ấy, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.