Tối...
Lục Tề Nam ngồi bên cạnh Khả Như từ chiều tới giờ, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô và áp lên má của mình. Sao mãi cô chưa dậy chứ, hắn lo lắng vô cùng, lo tới phát điên.
Cuối cùng tay cô cũng nhúc nhích rồi, Lục Tề Nam vui mừng gọi tên cô:
- Khả Như, Khả Như em tỉnh rồi ư?
Khả Như từ từ mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt mình, câu nói đầu tiên của cô là hỏi về an nguy của Nhất Thiên:
- Nhất Thiên sao rồi?
- Thằng bé không sao, em đừng quá lo.
Lục Tề Nam nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, hôn lên từng ngón tay như đang nâng niu bảo vật của mình vậy. Hôm nay là lần đầu tiên trong đời, hắn thấy cô khóc nhiều tới vậy. Cô khóc, hắn cũng sẽ đau lòng.
Cô nhắm mắt, để yên cho Lục Tề Nam đang nâng niu từng ngón tay của mình. Sau đó cô chợt nhớ ra gì đó, cô hoảng hốt bật dậy:
- Thế...thế còn Thiên Lam của em thì sao?
Nãy giờ mải lo lắng cho Nhất Thiên, cô đã quên mất Thiên Lam của cô rồi. Con gái yêu của cô, nhất định sẽ rất tủi thân đây. Mà không biết con bé đi đâu rồi, sao không có ở trong này nhỉ?
- Thiên Lam?
Nhắc tới mới nhớ, Lục Tề Nam khi nãy vội vàng quá nên cũng không để ý tới con bé cho lắm. Không hiểu sao trong lòng hắn dâng lên nỗi bất an, mặc dù Thiên Lam không phải con ruột của hắn.
- Anh...anh không nhìn thấy Thiên Lam của em sao?
Thấy nét mặt hoảng hốt của Lục Tề Nam, Khả Như bắt đầu lo sợ. Cô muốn chạy khỏi giường bệnh để đi tìm con mình, nhưng chưa kịp bước ra thì cô đã bị Lục Tề Nam ôm lại:
- Em bình tĩnh đi đã. Anh sẽ bảo Quách Dương Thần tìm con, đừng quá lo.
Hắn vừa trấn an cô bằng một nụ hôn nhẹ, rồi lấy điện thoại từ trong túi quần ra và gọi điện cho thư kí Quách Dương Thần:
- Thư kí Quách, lập tức đi tìm Thiên Lam cho tôi. Phái thêm người nữa đi tìm.
- Tuân lệnh Lục thiếu.
Lục Tề Nam cúp máy, quay sang cô, an ủi:
- Không sao đâu, không sao.
- Hic hic...
Là do cô bất cẩn quá rồi, không thể bảo vệ được hai đứa nhỏ. Nếu như Thiên Lam mà xảy ra chuyện gì, cô sẽ không sống nổi mất. Thiên Lam là nguồn sống