Câu nói của Lâm Thanh Vy như sét đánh ngang tai cô, cô hoảng hốt vô cùng. Nhưng vì Lục Tề Nam đang ngồi bên cạnh, cô cố giữ cho bản thân mình được bình tĩnh. Cô không muốn hắn lại lo lắng cho mình.
Lục Tề Nam lúc này điện thoại cũng reo lên, hắn dần buông cô ta và nói nhỏ bên tai cô:
- Anh đi nghe điện thoại. Có gì em phải nói với anh nha.
- Vâng.
Chờ Lục Tề Nam rời khỏi, Khả Như mới nói tiếp:
- Rốt cuộc cô muốn làm gì con tôi?
- Khả Như, cô có biết không? Đứa con trong bụng tôi đã bị chính tay Cố Đông giết. Vậy cô nói xem tôi muốn làm gì con của cô và anh ta đây?
Thanh Vy cười nhàn nhạt, nhắc tới đứa con chưa kịp chào đời của mình, trong lòng lại chua xót vô cùng. Khả Như vô cùng bất ngờ trước câu nói của cô ta, không ngờ Cố Đông sau khi đuổi cô đi, cũng đối xử tệ bạc với Lâm Thanh Vy. Nhưng đây không phải là điều cô quan tâm, điều cô đang lo lắng chính Thiên Lam của cô. Nghe giọng nói có chút kích động của Lâm Thanh Vy, cô rất sợ cô ta không thể bình tĩnh nổi mà làm điều gì đó.
- Xin cô...đừng làm gì con gái của tôi...
Thiên Lam là nguồn sống duy nhất của cô, cô không thể sống thiếu con bé được.
- Được thôi, vậy tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô. Nhưng nên nhớ, cô chỉ được tới một mình thôi. Nếu không, tôi sẽ giết con gái cô.
Lâm Thanh Vy cười ác độc, cô ta nói một tràng rồi tắt điện thoại đi, không cho Khả Như có cơi hội nói thêm gì nữa. Lúc này, cô ta nở nụ cười hài lòng rồi quay sang nhìn Thiên Lam đang ngơ ngác đứng đó.
- Cô gọi cho mẹ con rồi, giờ con yên tâm được chưa?
- Dạ.
Thiên Lam ngoan ngoãn gật đầu, con bé không hề có chút cảnh giác nào.
- Vậy cô đưa con đi ăn nha, con muốn ăn gì nào?
- Con muốn ăn kem.
Ngày thường Khả Như thường hay cấm Thiên Lam ăn kem, vì sợ con sẽ bị cảm lạnh. Bây giờ không có mẹ, Thiên Lam mới dám đòi kem ăn. Thanh Vy liền dắt tay Thiên Lam.
- Đi thôi, mình đi