Phát hiện ra mình đã bị lừa, nhanh chóng cô chạy ra khỏi nơi này. Nhưng mà chưa kịp bước lên xe thì bỗng nhiên xuất hiện bị một nhóm xã hội đen chặn đường lại. Khả Như sợ hãi lùi về phía sau:
- Cô em này nhìn không tệ nha.
Một gã mặt sẹo đi đầu cẩn thận đánh giá cô từ đầu tới chân cùng với nhan sắc tuyệt mĩ của cô. Thấy cô mặt mày tái mét, cả bọn cùng tiến lại gần cô hơn.
- Các người...các người muốn làm gì...?
Cô cảnh giác, tay nắm chặt chiếc điện thoại mà mình dùng để soi đường đi. Cô rất muốn gọi điện cho Lục Tề Nam...
- Haha, làm gì ư?
Cả đám nhìn nhau rồi cười cợt, một vài tên đã tiến lại gần cô, giữ chặt lấy tay chân cô. Cô dường như không có cơ hội tẩu thoát, nhưng vẫn cố phản kháng mạnh mẽ.
- Các người...các người buông tôi ra...
- Haha, cô nghĩ đơn giản quá rồi đó. Chính là có người đã giao cô cho bọn tôi, tốt nhất cô nên an phận chút đi.
Một tên côn đồ đưa tay lên, dùng sức bóp chặt cằm của cô. Nghe tên đó nói vậy, cô đã biết rõ nhất định chính là do Lâm Thanh Vy thuê bọn họ. Cô liều mạng lắc đầu:
- Các người không thể làm vậy, các người sẽ hối hận...
- Sao lại không thể, đêm khuya thanh tĩnh, cô em xinh đẹp thế này không xơi quả thật là tiếc.
Một tên khác cười lớn, rồi cả đám lại hùa theo đùa cợt cô:
- Bọn này không biết hối hận là gì đâu, hehe.
Khả Như mở to mắt ra, liều mạng phản kháng. Nhưng sức lực yếu ớt của cô sao có thể chống lại nhóm lưu manh này chứ? Bọn chúng giữ chặt tay chân của cô, định đưa tay lên chạm vào quần áo trên người cô.
- Đừng làm vậy.
Bốp!
Một tên giận dữ tát mạnh lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, trợn mắt lớn tiếng quát.
- Tốt nhất nên ngoan ngoãn đi, bé cưng à.
- Không, đừng mà...
Khả Như lắc đầu giãy giụa, cô tuyệt vọng cầu xin, nước mắt lã chã rơi xuống. Lúc này cô chỉ nghĩ đến hình ảnh của Lục Tề Nam mà thôi. Hắn sẽ tới cứu cô chứ? Không đâu, lúc cô rời đi hắn còn không hề hay biết gì cơ mà.
Tất cả là lỗi của cô, là do cô ngốc nghếch hành động thiếu suy nghĩ.