Nỗi sợ của Cảnh Nghi nhanh chóng được giải tỏa khi hắn buông lỏng tay rời khỏi người cô, ngồi về vị trí của mình.
- Nhớ kỹ những lời em nói đêm nay.
Đến lúc em phải quỳ xin tôi thì em chẳng còn giá trị nào cả.
Xuống xe.
Cảnh Nghi run rẩy, chân mềm nhũn nhưng gắng gượng mở cửa xe thật nhanh bước xuống vội vàng.
Cánh cửa vừa đóng, chiếc xe đã khởi động, cô vội xoay người né bánh xe, chỉ thiếu chút nữa là bánh sau sẽ đè lên chân cô.
Chiếc xe xa dần, cô không còn chút sức lực ngã ngồi trên mặt đất.
Bàn tay khẽ nhấc lên, trong lòng bàn tay đã trầy da, những vết xước đã rớm máu.
Cô chẳng quan tâm đến chúng mà nhấc người đi bộ về phía nhà mình.
Từ trên ban công, Cảnh Anh đã trông thấy tất cả.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Mở cửa vào nhà, không phải là mẹ đợi như mọi ngày mà là Cảnh Anh ngồi xe lăn đang đặt đồ ăn lên bàn giúp cô.
- Em đi tắm nhanh rồi ra ăn cơm, chị có chuyện muốn nói với em.
Cảnh Nghi quên đi đau đớn, rặn ra một nụ cười đi về phòng.
Không muốn chị lo nên cô nhanh chóng tắm rửa ra bàn ngồi ăn tối.
- Mun này, chị sẽ đi làm ở phòng tranh của bạn chị vào ngày mai.
Cảnh Nghi dừng ăn cơm, nhìn chị ngạc nhiên.
- Sao chị lại đi làm? Chị cố gắng đợi đến lúc chân khỏi rồi hãy đi chứ không vất vả lắm.
Cảnh Anh mỉm cười.
- Chị quyết định rồi, ra ngoài đi làm sẽ khuây khỏa hơn mà đỡ cho em một gánh nặng.
Hơn nữa chị không đi làm sẽ quên mất mình vẽ như thế nào? Em đừng lo.
- Em xin lỗi vì...!
- Mun, em đừng nói thế? Chị là chị em mà, sao thấy em vất vả như vậy mà ngồi im được.
Hơn nữa việc ở phòng tranh cũng không quá vất vả.
- Dạ
Cảnh Nghi nén thở dài, cúi gằm mặt xuống ăn, nước mắt hòa vào cơm mặn chát.
Ngày ba còn sống đã tạo điều kiện cho hai chị em học hành.
Ba có năng khiếu vẽ, làm điêu khắc nên đã dạy hai chị em vẽ từ nhỏ vì thế mà cả hai đều có thể vẽ thậm chí vẽ rất đẹp.
Vì vậy Cảnh Anh dễ dàng đỗ vào học viện Mĩ thuật nhưng tai nạn xảy ra khi đang học năm thứ ba.
Vì tự ti với bạn bè lại khủng hoảng tinh thần nên chị không đi học.
Cảnh Nghi đã tự hứa khi chị đi lại được sẽ đăng kí cho chị học tiếp.
Mẹ là giáo viên thanh nhạc trong nhạc viện nên cũng dạy hai con gái chơi đàn piano.
Chị không thích đàn nên nhất định không học.
Cảnh Nghi thì ngược lại, chỉ khi ngồi bên những phím đàn cô mới thấy một thế giới tươi đẹp, đầy sức sống hiện ra trong cái đầu mơ mộng của cô.
Cuộc sống gia đình sẽ mãi hạnh phúc như thế? Bố mẹ tự hào về hai chị em nhưng...!khi cô nhận giấy báo đỗ đại học kiến trúc thì tai nạn xảy ra.
Ngày hôm ấy, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào? Ba có việc đến xưởng thì Cảnh Nghi nhất mực đòi đi theo.
Thấy cô đi, chị cũng đi mặc dù mẹ không đồng ý.
Cuối cùng bà chỉ đành chiều hai cô con gái.
Cảnh Nghi còn đề xuất được lái xe vì cả hai chị em đều đã có bằng lái.
Cảnh Anh muốn lái trước nên cô ngồi ở ghế phụ, hai chị em vô tư cười đùa để khi ba hét lên thì mọi việc quá muộn.
Cảnh Anh hoảng sợ, chệch tay lái lao ra khỏi giải phân cách, chiếc xe theo đà lật đi.
Cảnh Nghi là người duy nhất chỉ bị thương còn tỉnh táo.
Cảnh Anh bị xe đè vào chân khiến cả hai chân bị liệt còn bố thì bị chấn thương não ra đi sau ca mổ.
Cả nhà suy sụp, mẹ nhớ thương bố lại nhìn Cảnh Anh bất mãn mà dẫn đến bị tai biến.
Toàn bộ tài sản trong nhà có đều bán sạch để chữa bệnh cho mẹ và Cảnh Anh.
Căn nhà cũng bán đi, Cảnh Nghi dành tiền ấy chữa bệnh cho hai người và mua một căn hộ tập thể cũ với giá rẻ.
Trải qua cuộc phẫu thuật, mẹ đã tỉnh táo lại.
Sau một năm thì bà đã tự chăm sóc được mình nhưng sức khỏe lại vô cùng yếu.
Não bị ảnh hưởng nên không còn đàn được để tiếp tục đi dạy.
Cảnh Anh trải qua tập luyện mà chân vẫn không có tiến triển.
Mấy năm rồi, ba mẹ con động viên nhau sống tốt, sống cả phần của bố nữa nhưng trong nhà lúc nào cũng u ám.
Cứ nhìn thấy Cảnh Anh khổ sở chật vật tập luyện là Cảnh Nghi lại thấy mình mang tội.
Cô muốn nghỉ học, tập trung đi làm nhưng mẹ không đồng ý.
Bà đã nhắc cô chỉ có tiếp tục học thì ba mẹ con mới thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
Cảnh Anh ngồi xe lăn nên tự ti không dám đến trường.
Chỉ còn cô là niềm tự hào và an ủi duy nhất của mẹ.
Mọi khó khăn bắt đầu chồng lên vai cô khi toàn bộ tiền trong nhà đổ ra chữa bệnh hết.
Trường cô học cũng vô cùng tốn kém, có lúc Cảnh Nghi đã định bỏ học nhưng trong giấc mơ luôn thấy bố về động viên nên lại phải bước tiếp.
Cô đã làm rất nhiều nghề, được một người bạn của mẹ dạy pha rượu nên cuối cùng cô bước chân vào làm ở Phồn Hoa.
Dù không làm tiếp viên nhưng ở đây vô cùng dễ sa ngã, mức lương hậu hĩnh lại còn được khách bo nhiều nên cuộc sống đỡ khó khăn hơn.
Nhưng bây giờ, sự khó khăn ấy sắp trở lại, cô lại mang nó lên vai chị nữa.
Càng nghĩ, cô càng thấy bế tắc, chẳng lẽ lại quay về Phồn Hoa đợi