Buổi tối, Cảnh Nghi nhận đi dạy kèm piano cho hai đứa trẻ của một gia đình quan chức.
Sáng sáng vẫn mang hồ sơ đi tìm việc nhưng rất nhiều công ty nội thất, kể cả rất nhỏ cũng không cho cô một cơ hội.
Không hiểu vì sao, họ đều biết đến lỗi của cô ở Amia mà từ chối nhận, dù trong hồ sơ cô đã không ghi mình từng làm ở đó.
Hết giờ dạy, cô chào chủ nhà đi về.
Đây là nguồn thu nhập duy nhất của cô bây giờ, nó giúp cô duy trì tiền sinh hoạt trong nhà.
Nhưng chỉ tháng nữa là cô sẽ rơi vào khủng hoảng về tiền.
Đi qua Phồn Hoa, cô ngước mắt nhìn nhưng không bước vào.
Cô đã đi ra từ đó nên không muốn quay lại nữa.
- Cảnh Nghi
Cô quay lại theo tiếng gọi thì nhận ra Nhã Thi nhưng nhớ lần ở khách sạn Hoàng Gia nên chẳng muốn giáp mặt.
Nhưng cô ta đã chặn đường cô, niềm nở.
- Xin lỗi cô chuyện lần trước.
Cảnh Nghi chán nản, khuôn mặt tỏ rõ sự chán ghét nhưng cô ta cứ lờ đi không thấy.
Một người đàn ông bước ra từ quán bar khoác lên vai Nhã Thi.
Cô không biết nên ở lại hay bỏ chạy.
Nhã Thi tươi cười khoác tay Trạch Dương tình tứ, dường như trong ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
Bên cạnh anh ta đâu có thiếu đàn bà?
Những gì đang xảy ra với bản thân khiến ánh nhìn của cô với hắn càng thù hận.
Cô chỉ nghĩ hắn dọa nạt mình nhưng không ngờ hắn lại là kẻ đê tiện đến vậy.
- Nghi, cậu đi đâu mà giờ này mới về?
Nhã Thi vẫn giả lả, vờ vịt thân thiện.
Cảnh Nghi gượng cười.
- Tôi có chút việc thôi.
Cậu đi chơi đi gặp sau nhé!
Cô không muốn đứng chung một chỗ với họ, một phút cũng không muốn.
Một cơn gió khẽ thổi qua mang theo hơi lạnh, bất giác cô rùng mình.
- Cô gái này chẳng phải nhân viên ở Phồn Hoa sao?
Một người đàn ông trong đám bạn ăn chơi của Trạch Dương sấn tới.
Hắn buông cô bạn gái bên cạnh, đặt bàn tay thô kệch vuốt nhẹ trên cánh tay Cảnh Nghi.
Dù qua lớp áo khoác dầy vẫn mang lại cho người khác cảm giác ghê tởm.
- Nghi, cậu từng làm ở đây sao?
Nhã Thi tròn mắt, vờ hỏi thăm nhưng trong ánh mắt lộ rõ vẻ hả hê sung sướng.
Người đàn ông vẫn buông lời khiếm nhã.
- Dù sao cũng làm ở bar rồi, hôm nay đi qua đêm với anh đi.
Làm anh hứng thú thì phần đời còn lại không phải lo cơm áo gạo tiền nữa.
Cảnh Nghi không thèm tiếp lời, quay lưng bỏ đi nhưng cánh tay bị giữ lại.
- Nghi, đi với bọn tớ đi, cậu cứ định nghèo hèn mãi sao?
Cô quay lại nhìn Nhã Thi với ánh mắt tóe lửa.
Bình thường chỉ ghét bỏ gì cô ta một chút nhưng bây giờ thì sự chán ghét đã lên đến tận óc.
Cô hất tay cô ta khỏi tay mình.
- Ít ra tôi còn tư cách chứ không bán hết sạch như cô.
Đừng nghĩ ai cũng như mình, giàu mà bẩn thì cũng chẳng cao sang gì đâu.
Nhã Thi bấu chặt tay Trạch Dương tức giận.
Sắc mặt cô ta dần xám xịt lại, nhưng ngại có Trạch Dương ở đây nên cô ả khoác chặt lấy cánh tay hắn, có lẽ là muốn khoe khoang chỗ dựa đại gia.
Nhã Thi ghét nhất là kiểu người như Cảnh Nghi, nghèo còn giả bộ thanh cao, luôn cho rằng bản thân cố gắng là có thể thay đổi tất cả.
Trong cái xã hội này, được trai bao đâu còn là chuyện mất mặt nữa, hơn nữa kiếm được một người như Trạch Dương còn cảm thấy hãnh diện và rất đáng tự hào.
Cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, bĩu môi.
- Cậu không tự nhìn lại mình xem, liệu có ai muốn mua để mà bán không?
Cảnh Nghi cười nhạt, khẽ liếc gã đàn ông bên cạnh.
- Vậy hóa ra cô được người ta mua như một món hàng sao? Ít ra tôi là con người nên không thể tùy tiện mua bán được.
Chào.
Lần này Cảnh Nghi không thèm đếm xỉa đến bọn họ mà nhanh chóng chạy đi.
Mấy gã đàn ông ngơ ngẩn nhìn theo.
- Cô ta đẹp quá! Nhã Thi cho tôi số điện thoại đi.
Làm gì có ai chê tiền chứ?
Trạch Dương quay sang người đàn ông, chỉ đưa mắt đã khiến hắn không lấy được điện thoại ra nữa.
Lết về đến nhà, Cảnh Nghi đã thấy bên đường là chiếc Porsche màu bạc.
Thấy cô bước qua, hắn xuống xe nhanh tay kéo cô lại.
Theo đà ngã, cả người Cảnh Nghi rơi trọn vào trong lòng hắn.
- Buông tôi ra.
Càng muốn đẩy, hắn càng giữ chặt, hơi rượu nhàn nhạt cộng thêm mùi thuốc lá vờn quanh trên tai cô.
- Được bao nuôi thì có gì là không tốt, em sẽ chẳng phải lo lắng chạy ngược chạy xuôi kiếm từng đồng nữa.
Tại sao em không tận dụng vẻ đẹp của mình như những người khác?
Cảnh Nghi lạnh lùng nhìn hắn, khoảng cách quá gần nên cô ngửa nửa người trên rời xa khuôn mặt hắn.
Cô không nhìn ra được, hành động này của mình lại vô tình làm cho ngực mình rơi vào tầm mắt hắn.
- Tôi là người bình thường đến nhàm chán nên không thể trèo cao được, xin tổng giám đốc Dương tìm người phù hợp với mình.
Cô cố gỡ tay hắn ở eo mình nhưng dường như nó không khác gì nam châm dính chặt lấy cô vậy.
Hắn cúi sát vào người cô, mùi hương rất nhẹ nhưng có thể khiêu khích người bên cạnh.
- Cảnh Nghi, em nên biết điều một chút, tôi coi trọng em là may mắn của em.
- Xin lỗi, may mắn này tôi không muốn nhận.
Đôi mắt hắn lóe sáng, khóe miệng nhếch lên ý cười, bàn tay hắn kéo đầu cô lại gần, vuốt v3 lên mái tóc mềm nhũn của Cảnh Nghi.
Bàn tay chạm xuống đến