Cảnh Nghi hơi sững người, mang theo ý cười chua xót.
Nhưng lại lóe lên một tia hi vọng, nhớ Khả Như từng nói anh ta thích gái còn trinh, nếu cô không còn biết đâu anh ta sẽ không thích nữa.
Nhưng...!nếu cô nói dối mà hắn phát hiện ra thì đời cô cũng toi hơn nữa...!cô đang nợ hắn.
Cô ngước đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Nếu không sạch anh sẽ không dùng nữa phải không? Dù sao cũng chỉ lên giường một lần thì còn hay không lại quan trọng thế sao? Anh có vẻ quen phá trinh phụ nữ rồi đem ném họ đi nhỉ?
- Em đang mơ ngủ đấy hả?
Trạch Dương kéo chiếc cà vạt ném lên ghế, tay cởi hai chiếc cúc áo bên trên để lộ ra vùng cổ gợi cảm.
- Nếu em không còn tôi sẽ cho người khác sử dụng em.
Còn việc tôi sống thế nào không đến lượt em để ý.
Em sẽ ở cạnh tôi đến khi nào tôi chán sẽ để em đi.
Em nghĩ chỉ một lần sẽ hết nợ nần giữa chúng ta.
Em đáng giá thế sao?
Đôi mắt Cảnh Nghi tối sầm lại, lòng cô có nỗi xót xa hối hận vô cớ, cô thật sự thấy xấu hổ tột cùng, vướng vào hắn liệu có phải là dấu chấm hết cho kì vọng của bố mẹ, sâu thẳm từ nội tâm cô thật sự không muốn làm gái bao.
Nhưng bây giờ, bước qua ngày hôm nay, cô cũng như Gia Nhi, như Nhã Thi và những cô gái đang bán thân trong bar để kiếm tiền.
Hắn lướt qua cô đi lên tầng hai, Cảnh Nghi lững thững đi theo.
Mở cửa vào phòng, hắn bắt đầu cởi qu ần áo, vứt bừa bãi xuống đất rồi chẳng để ý đến cô mà đi vào phòng tắm.
Ngắm nhìn căn phòng một lượt, chiếc giường size lớn, chăn đệm phẳng phiu sạch sẽ, cô ngửi thấy cả mùi hương bạc hà man mát trong phòng.
Căn phòng trang trí sa hoa nhưng lạnh lẽo bởi gam màu ghi trắng.
Mải suy nghĩ, hắn đã bước ra với nửa thân trần, dáng người hoàn hảo, đẹp đẽ lộ ra trước mặt.
Khuôn mặt vẫn chẳng có chút gì ấm áp, ra lệnh như mọi lần.
- Đi tắm đi.
Cảnh Nghi nhìn hắn liền cụp mắt xuống, luống cuống đi vào phòng tắm, cởi qu ần áo treo gọn lên mắc.
Bồn tắm lớn nhưng cô không sử dụng mà mở vòi nước.
Dù trời lạnh thì cô vẫn xả nước lạnh xối lên người.
Những giọt nước lạnh buốt hòa với nước mắt nóng hổi, mặn chát.
Cả cơ thể không biết run lên vì lạnh hay vì sợ những bước chân trên con đường tiếp theo.
Sau lưng, áp lên một cảm giác ấm áp.
Cô mở mắt, xoay người chưa kịp nhìn thì nụ hôn nóng bỏng đã ập xuống, chiếm hữu mà tách môi cô ra, bá đạo luồn lách lưỡi vào trong.
Thân thể bị đè ép, sàn tắm trơn khiến cô không đứng vững mà lùi ngã vào tường.
Còn chưa kịp định hình, cả người hắn lại áp lên cơ thể cô.
Một tay hắn ôm lấy eo cô, làm hai th ân thể dính chặt vào nhau, tay kia, di chuyển trên người cô, mang theo hơi thở tràn ngập d*c vọng.
Cô không trốn tránh, hai tay buông bỏ bên thân mình, cũng không phối hợp với nụ hôn cuồng bạo của hắn.
Hai mắt vẫn mở một cách vô hồn.
Ánh mắt Trạch Dương say mê nhìn cơ thể người trong lòng, đột nhiên hắn dừng lại, ôm thân thể Cảnh Nghi ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường.
Chạm xuống ga giường lạnh lẽo, cô run lên vì lạnh.
Hắn không vội vã, với tay lấy một lọ thuốc và cốc nước đưa cho cô.
- Uống đi, với em tôi không muốn dùng bao.
Cảnh Nghi chống người ngồi dậy nhận thuốc và nước không ngần ngại uống ngay lập tức.
- Anh không sợ tôi mang bệnh truyền nhiễm cho anh sao?
- Em dọa tôi?
- Chẳng lẽ anh lại tin tôi?
- Tôi không tin em mà tin vào mắt nhìn người của mình.
Cảnh Nghi giễu cợt.
- Có lẽ người lo lắng nên là tôi mới phải.
Mọi sự cố gắng, mọi lí do cô đưa ra đều không có hiệu quả.
Hắn còn mỉm cười hứng thú nhìn cả cơ thể tr ần trụi bên dưới không bỏ sót một nơi nào khiến cô khẽ rùng mình ớn lạnh.
Cảnh Nghi co chân lên giường nhưng mặc định không giấu đi vẻ chán ghét.
Trạch Dương với tay kéo chân cô duỗi ra, đặt cô dưới thân mình, nụ hôn nóng bỏng lại tấn công một lần nữa, vờn chán môi thì xuống cổ cố ý cắn mạnh để lại dấu ấn.
Một tay từ b ầu ngực căng tròn lần xuống giữa hai ch ân ra lệnh.
- D ạng chân ra.
Cảnh Nghi ngoan ngoãn làm theo, không phản kháng cũng chẳng hưởng thụ.
Ánh mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, cô thiết nghĩ nếu nó sập xuống đè chết cả hai lúc này thì thật tốt.
Trạch Dương gạt chân cô ra, lời nói bỉ ổi.
- Em không biết phản kháng sao? Thật nhạt nhẽo.
Hắn lộ ra vẻ mặt chán ghét lẫn khinh thường.
Cảnh Nghi khẽ nâng môi lên, nụ cười cũng đầy giễu cợt.
- Tại sao phải phản kháng khi biết nó sẽ chẳng đi đến đâu.
Thứ tôi cần anh đã giúp tôi thì tôi cho anh thứ anh muốn.
Tại sao phải giả bộ với nữa.
Vờ l ên đỉnh hay vờ xử nữ để e thẹn, xấu hổ để được gì?
Cô nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, không lộ ra dáng vẻ nhu mì đau khổ dù trong lòng như đang bị xé toạc.
Cô kiên trì với hắn, để xem hắn sẽ kiên trì được bao lâu.
Bên ngoài vẫn là ban ngày, rèm cửa không được kéo, sống lưng lạnh buốt vì sợ bên ngoài có thể nhìn thấy.
Hắn nhìn theo ánh mắt cô liền hiểu ra vấn đề nhưng lại không có ý định kéo rèm lại.
Trạch Dương nhếch mép cười, nụ cười lạnh lùng, khinh miệt nhất.
Cô đúng là không giống với những cô gái khác, không