Da dẻ mịn màng, đường cong tuyệt đẹp khiến hắn cứ mê mẩn không dừng.
Hắn chưa từng ham muốn điên cuồng như vậy nhưng với cô, hắn chỉ sợ bản thân không khống chế được mà làm cô đau.
Cảnh Nghi muốn ngồi dậy mà hạ thân đau nhức, hắn lại kéo cô áp vào lồng ngực.
Cô khẽ lên tiếng.
- Mối quan hệ này đến bao giờ sẽ chấm dứt?
Khóe mắt Trạch Dương đầy ý cười trêu chọc, đôi môi mỏng xấu xa khẽ nâng lên, mang theo sự phóng đãng, tà ác đến cực điểm.
Bàn tay với ngón chỏ chai sần như phải sử dụng thường xuyên nâng mặt cô lên.
Ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt mọng nước nhưng lại bất cần của cô.
- Sao phải vội như vậy? Khi tôi chơi chán thì em có quỳ xuống xin, tôi cũng tự khắc đá em đi nên cứ từ từ mà phục vụ tôi.
Từ bây giờ, mỗi tối em đều tới đây cho tôi.
- Tôi còn chăm sóc...!
- Hay em muốn chúng ta làm chuyện này trước mặt mẹ và chị gái em...!thật sự là em muốn thế thì tôi sẵn sàng qua nhà em.
Ánh mắt Cảnh Nghi tối sầm, bàn tay nhỏ nhắn khẽ giơ lên nhưng chưa kịp hạ xuống đã bị nắm chặt, cổ tay đau nhói bị kéo đến môi hắn.
Đôi môi mỏng khẽ mở, Trạch Dương ngậm lấy một ngón tay cô, đầu lưỡi thuần thục quấn quanh, theo ngón tay, đi vào lòng bàn tay.
Cảnh Nghi muốn thu tay lại nhưng hắn vẫn nắm chặt khiến cổ tay như muốn rời ra.
Hắn rất nhanh, mỗi lần cô muốn động thủ là một lần lại thất thế.
Cô không muốn bàn tay mình bị phế vì công việc nào cũng phải giữ gìn bàn tay như bảo vật.
Vậy nên mặc hắn nắm, hôn chán thì thôi.
Nhìn ra ngoài không thể đoán được thời gian, nghĩ cũng đã đến giờ ăn trưa nên cô ngồi dậy, cả người truyền đến cơn đau nhức.
Hai chân muốn xoay xuống giường cũng vô cùng chật vật, chúng phản chủ mỏi nhừ.
Còn hắn đang tựa giường, nhìn bộ dạng chật vật của cô cười khó hiểu.
Cảnh Nghi thấy nụ cười ấy thì dù đau vẫn dứt khoát đứng lên đi thẳng vào nhà tắm.
Cô đang tắm, hắn ung dung đi vào mở vòi nước bên cạnh thản nhiên tắm cùng mà không chút ngượng ngùng.
Ánh mắt liếc nhìn cô từ đầu đến chân.
Dù đã cũng hắn trải qua vài giờ kích tình nhưng cô vẫn không quen.
Mặc dù đứng bên cạnh nhưng cô cũng chẳng nể nang mà kì cọ người mình muốn tróc cả da thịt, với hi vọng mùi hương của hắn biến mất trên cơ thể mình.
Mặc lại quần áo chỉnh tề, cô mới bước ra ngoài.
Hắn cũng đã thay quần áo khác.
- Tôi đưa em đi ăn rồi đi học.
Cảnh Nghi sấy khô tóc, buộc lên thì thấy cổ nhiều dấu vết ửng lên như trái dâu bèn buông tóc xuống che đi.
Cô quay sang nhìn hắn đang đeo đồng hồ.
Bây giờ cô không có việc làm, vẫn phải cần tiền duy trì cuộc sống, tiếp tục chữa bệnh cho mẹ, tập chân cho Cảnh Anh và trả nợ cho Khả Như cũng như chị Vân nên chìa tay trước mặt hắn.
- Tôi cần tiền.
Hắn nhìn bàn tay búp măng nhỏ nhắn trắng nõn của cô đang chìa ra thì khẽ nhếch miệng cười.
- Muốn bao nhiêu?
- Càng nhiều càng tốt.
Hắn không nói gì, mở tủ đưa cho cô một chiếc thẻ.
Cô chẳng ngần ngại đưa tay nhón lấy nhưng hắn lại tránh bàn tay cô.
- Muốn bao nhiêu cũng được nhưng em nên biết điều một chút.
Cảnh Nghi bình thản.
- Sẽ làm theo lời anh nói.
....!
Trở về nhà, cửa đã mở, cô vào trong thấy Cảnh Anh đang ngồi bên ban công.
Cô nhẹ nhàng thở ra, hắn đã làm đúng như thỏa thuận.
- Em về rồi sao? Mẹ đâu?
Cảnh Nghi bối rối, lại gần ngồi quỳ dưới chân Cảnh Anh.
- Chị ăn trưa đi rồi em đưa chị đi gặp mẹ.
Cảnh Anh nhìn Cảnh Nghi, đôi mắt buồn thương, xót xa.
- Mun à, chị...!
- Không sao, chị đừng nghĩ ngợi gì nhiều.
Cảnh Nghi vừa đứng dậy về phòng thay bộ quần áo khác.
Ánh mắt Cảnh Anh biến sắc khi thấy những vết hôn đỏ thắm trên cổ Cảnh Nghi.
Những bước chân của con bé có phần không tự nhiên thì cô ta đoán ra việc gì đã xảy ra giữa họ.
Cảnh Nghi sắp đồ ăn trưa đã mua cho chị ra bàn.
- Em không ăn sao?
- Em ăn cùng anh ta rồi.
Khóe miệng Cảnh Anh khẽ vươn ra sau bóng lưng của Cảnh Nghi.
Vào viện thăm mẹ, Cảnh Nghi còn thấy giật mình.
Hắn đã chuyển mẹ cô vào phòng hạng sang với đầy đủ thiết bị cao cấp nhất.
Một mình bà một phòng ốc hiện đại, có y tá trực, chăm sóc và xoa bóp chân tay cho bà thường xuyên.
Cảnh Anh sau khi rời khỏi phòng, ngước mắt lên hỏi.
- Anh ta có phải là rất giàu có?
- Em cũng không biết nữa.
Cảnh Nghi khẽ thở dài.
Có lẽ cô nên mang thêm một cái mặt nạ nữa để không cảm thấy ngột ngạt, để có thể nhìn thẳng vào mắt chị và mẹ mà không thấy xấu hổ hay tội lỗi.
- Chị đã làm em phải khổ rồi? Anh ta không hành hạ gì em chứ?
- Chúng ta không nói chuyện này nữa được không? Dù sao cũng là quyết định của em nên chị đừng nghĩ ngợi gì cả.
Xuống đến khuôn viên bệnh viện, Cảnh Nghi đã thấy Trạch Dương đứng dựa người bên chiếc xe Ferrari.
Thân ảnh hắn cao lớn, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo khiến cho người đi qua không thể không ngoái mặt nhìn.
Cảnh Nghi mím môi đưa Cảnh Anh lại gần.
- Anh đến đây có việc gì sao?
- Lên xe đi, tôi đưa hai người đến một nơi.
Khuôn mặt Cảnh Anh lộ ra ý cười, cô vô cùng hào hứng khi được ngồi trên chiếc xe đắt tiền, đi cùng với một người đàn ông đẹp trai đến hút