Trạch Dương mấy ngày không về nhà cũng không gọi điện về nên Cảnh Nghi thấy tâm trạng vô cùng tệ.
Hết ngày nghỉ, cô đưa Cảnh Anh trở về bệnh viện nhưng lại được bác sĩ nói gói điều trị của chị cô đã bị tạm ngưng.
Nếu bây giờ muốn điều trị cần đăng kí lại và đóng tiền họ mới tiếp nhận.
Có lẽ Trạch Dương vẫn còn giận nên mới làm vậy.
Bây giờ cần một số tiền lớn để cho chị vào đây mà cô không thể có nhiều tiền như vậy.
Thẻ anh đưa cô đã để lại ở tủ mà không dùng.
Nhưng bây giờ cũng không thể lấy dùng được.
- Mun, chắc chắn Trạch Dương không muốn cho chị điều trị tiếp nữa.
Ả cũng không ngờ lại bị như thế? Về cơ bản Trạch Dương không cần có trách nhiệm phải chi số tiền lớn cho một kẻ không biết điều.
Dù bây giờ chân có thể nhúc nhắc bước đi nhưng vẫn cần phải điều trị và tập luyện thì mới có khả năng phục hồi hoàn toàn.
Nếu bị ngưng như này, khả năng ả sẽ không thể phục hồi sẽ rất lớn.
- Chị, chúng ta về nhà đã rồi tính.
Cảnh Anh trong lòng không khỏi tức giận.
- Nếu em nghe chị, lấy tiền của anh ta thì có phải bây giờ không cần anh ta, em vẫn lo được cho chị không? Bây giờ thì hay rồi, nếu anh ta đuổi chúng ta ra khỏi nhà thì chúng ta sẽ ra sao hả Mun?
Nghe những lời này, trong lòng Cảnh Nghi vô cùng bực bội khó chịu.
Không phải tất cả là do chị muốn như vậy sao? Cô không phải người bòn rút tiền của người khác.
Cô không muốn mình bán thân đến mức không còn giữ lại một chút tự trọng cho bản thân mình.
- Bây giờ chị muốn thế nào?
- Từ bây giờ trở đi, anh ta cho tiền thì em hãy cầm lấy hoặc hãy lấy lí do xin tiền anh ta, càng nhiều càng tốt để không bị rơi vào thế bị động như này nữa.
Cảnh Nghi đưa ánh mắt đau đớn nhìn nhưng dường như Cảnh Anh không cảm nhận được vẫn thao thao bất tuyệt.
- Em đừng bán thân mình rẻ mạt như vậy nữa, đừng cho anh ta chơi không nữa, em không tính đến lúc anh ta bỏ em sao? Em đừng nghĩ đến việc rời đi lúc này, hãy cố ở lại đi.
- Tất cả không phải là do...!
Cảnh Nghi ngưng lại không nói ra, Trạch Dương ngưng điều trị cho Cảnh Anh là do chị, chính chị đã làm anh ấy cáu.
Nhưng cô lại không đủ dũng cảm làm việc ấy mà im lặng đẩy Cảnh Anh ra khỏi bệnh viện.
Về đến nhà, Cảnh Nghi vô cùng mệt mỏi.
Từng lời Cảnh Anh nói như một lưỡi dao vô hình từng bước cắt vào da thịt cô.
Cô vì chị và mẹ làm người của Trạch Dương, mặc sức cho anh giày vò.
Càng lúc cô càng thấy bất lực, nỗi đau như muốn ph át tiết, đầu óc căng lên muốn vỡ ra.
Cô ngồi gục bên thành giường, ôm ngực đau đớn.
Cảnh Anh ngồi trong phòng, cô ta biết mấy nay Trạch Dương không trở về.
Vì cô ta, nhất định Cảnh Nghi sẽ cầu xin hắn.
Cô ta không phát hiện ra sự thất vọng trên mặt Cảnh Nghi, không bao giờ nghĩ Cảnh Nghi đã biết hết sự thật.
Cảm giác cầu xin người khác chắc hắn Cảnh Nghi sẽ không dễ chịu gì?
Cô ta thấy tâm trạng vô cùng thoải mái mà ngồi vẽ nốt bức tranh còn dang dở.
Rất khuya, Trạch Dương mới về nhà, trên người sặc mùi rượu.
Thấy Cảnh Nghi ngồi ở giường thì anh sán lại gần, cả người đè lên người cô, hung hăng giữ lấy mà hôn.
- Anh say rồi, em giúp anh lên giường.
- Em đang từ chối tôi sao? Mẹ kiếp, ý của em là gì hả?
Trạch Dương cầm chiếc đèn ngủ ném xuống vỡ tan.
Ánh mắt hắn run lên, tối sẫm.
Tay giữ chặt lấy mặt cô, mở điện thoại lên cho cô nhìn những bức ảnh của cô và Khánh Phi.
Ảnh hai người ôm nhau bên Hồ Tây, ảnh anh ta xoa chân cho cô đến ảnh ở quán cafe hai người ngồi cạnh nhau cười nói, Cảnh Anh ngồi đối diện nhưng không vào hình.
Nhìn như này rõ ràng cô và Khánh Phi đang rất hạnh phúc.
Rồi gần đây nhất là ảnh chụp anh ngồi phía sau vẽ cô, ôm cô, còn đứng trước cửa phòng trong đêm khuya ở Maldives.
Tại sao lần nào cô và Khánh Phi gặp nhau cũng đều bị chụp lại.
Ai đã làm chuyện này? Chẳng lẽ hắn theo dõi cô.
Không, nếu vậy thì hắn sẽ không nhịn đến bây giờ mới ph át tiết.
- Giải thích đi, cô vẫn còn tơ tưởng đến hắn hả? Cô lén lút tôi qua lại với hắn, cấu kết với hắn giết tôi phải không?
Cơ hàm của Cảnh Nghi đau buốt, nước mắt theo đó mà chảy ra không ngừng.
- Em không có.
- Không có sao, lúc cô nói dối tôi sao không khóc đi hả?
- Nhìn đi, cô còn nhắn tin cho