Trạch Dương không thèm để ý đến cô có đau đớn hay không, có phản đối hay không vẫn nhấc chân cô bám lên eo mình mà chiếm đoạt lấy thân thể cô.
Mỗi lần hắn thúc mạnh, lưng cô cọ sát vào ban công lại xước ra, vừa đau vừa rát.
Khuôn mặt cô thấm đẫm mồ hôi dù ngoài trời gió rít mạnh, âm thanh rên rỉ đau đớn bị nuốt chặt lại.
Cô không muốn kêu rên nữa, dù có kêu thì hắn cũng sẽ không dừng lại.
Cả người cô đau buốt, hắn vẫn không dừng lại mà vẫn tham lam muốn cô.
Cô đã tưởng họ sẽ hòa thuận mà sống đến lúc hắn chán cô nhưng cô đã nhầm rồi, chỉ là cô đang hoang tưởng mà thôi.
Nghe tiếng đập phá, Cảnh Anh và bác Lam đều ra đứng ở cầu thang.
Cảnh Anh sợ hãi gọi.
- Mun, có chuyện gì vậy? Mun ơi...bác đưa cháu lên đó đi, nhanh lên.
- Cháu đừng lên, cậu ấy sẽ càng nổi điên đấy.
Cháu ở dưới này là giúp Cảnh Nghi rồi.
Làm tình xong, hắn buông cô ra, bỏ vào trong phòng.
Cả người cô vô lực trượt xuống đất, hai tay sợ hãi ôm lấy thân thể trần trụi của mình.
Nghe thấy tiếng Cảnh Anh réo gọi, Trạch Dương cầm gạt tàn ném mạnh ra ngoài, đập vào tường vỡ tan.
Cảnh Nghi khóc nấc lên, thân thể run cầm cập.
Hóa ra Khánh Phi đến Maldives là vì muốn ám sát Trạch Dương.
Bây giờ Trạch Dương nghi ngờ họ hẹn hò nhau ở đấy.
Ai là người chụp ảnh họ, ai là người nhắn tin, không...!chắc chắn là giả mạo.
Thấy Trạch Dương sắp đi vào nhà tắm, cô nặng nhọc lên tiếng.
- Ai đã gửi những thứ ấy cho anh?
Cô nghe thấy tiếng Trạch Dương cười lạnh.
- Cô lại đang lo cho hắn phải không? Chính hắn đã gửi ảnh cho tôi đấy.
Cô cứ tin đi, tôi sẽ bóp chết cái tình yêu ấy của cô.
Hắn bắn tôi một phát thì tôi sẽ lấy mạng của hắn.
Trước khi Trạch Dương đóng cửa, Cảnh Nghi thì thào.
- Tôi đã tưởng anh sẽ có lòng tin với tôi.
Cảnh Nghi cắn chặt răng, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống như mưa, hai vai cô run rẩy theo từng tiếng khóc nấc thống khổ.
Ở bàn tay, vết máu chảy uốn lượn dọc cánh tay, trên người, những vết xước cũng rớm máu loằng ngoằng trên da thịt trắng ngần.
Trước khi đóng cửa, ánh mắt Trạch Dương u ám, đáy lòng rung động như bị ai cứa trong lòng.
Bác Lam thấy tiếng cãi cọ đã im ắng thì dặn Cảnh Anh ở im đây đợi, bà bước lên phòng.
Nhìn thấy Cảnh Nghi ngồi ngoài ban công lạnh run cầm cập, khóc nấc thì lấy chăn chạy lại phủ lên người cô.
Hai mắt cô sưng đỏ, cả người dựa vào người bác Lam.
Bà vỗ về xót thương.
- Cháu không sao chứ?
Bà dìu cô ra khỏi phòng, sang phòng bên cạnh lấy nước ấm lau người cho cô.
Cảnh Nghi mặc kệ bà lau cho mình, đáy lòng như bị xé rách.
Cô đã hiểu cái cảm giác người ta không tin mình nó như thế nào?
Bác Lam sát trùng, băng vết thương trên tay cho Cảnh Nghi, từng chút một lau các vết thương trên người.
Dù đau nhưng Cảnh Nghi không kêu lấy một tiếng.
- Bác đừng nói với chị cháu nhé!
- Ừ, bác biết rồi.
Tại sao hai người lại đến mức này chứ?
Cô mỉm cười buồn, chính cô cũng không giải thích nổi nữa, minh oan cho mình thế nào khi ảnh do chính nhân vật chính gửi, tin nhắn đi từ số điện thoại của cô.
Có trách là trách cô đã không tách bạch, ngay từ đầu đừng nên gặp lại Khánh Phi.
Cô cũng đã mơ mộng quá nhiều, hi vọng quá nhiều mà thôi.
Nhưng tại sao Khánh Phi lại hành động như vậy? Sao lại có thể ra tay giết người chứ?
- Bác Lam
Nghe thấy tiếng Trạch Dương gọi, bà vội vàng chạy ra.
- Cậu chủ, có việc gì vậy?
Anh liếc mắt vào phòng thấy Cảnh Nghi ngồi quay ra, trên lưng có nhiều vết xước thì không khỏi khó chịu.
- Lát bác dọn phòng hộ tôi, để ý cô ấy có việc gì thì gọi cho tôi.
- Vâng
Trạch Dương đi xuống phòng khách, ban đầu định rời khỏi nhà nhưng nhìn Cảnh Nghi lại không muốn đi nữa mà ngồi lại sofa, lấy thuốc ra hút.
Cảnh Anh ngồi trong phòng ngửi thấy mùi thuốc lá, chần chừ mãi cũng đẩy xe đi ra ngoài.
- Nếu vì tôi ở đây mà anh hành hạ Mun thì tôi sẽ rời khỏi đây.
- Cô đừng đóng kịch trước mặt tôi, cút vào phòng ngay.
Cảnh Anh rưng rưng nước mắt, xoay xe lăn về phòng.
- Tôi sẽ cho cô trở lại bệnh viện nên hãy yên phận đi.
Cảnh Anh biết hắn nói thế nghĩa là lại tiếp tục chữa bệnh cho cô nên không khỏi mừng thầm.
Vậy