Đến gần trưa, Cảnh Nghi mới tỉnh giấc, người cũng đỡ sốt hơn nhưng miệng đắng ngắt, môi khô muốn nứt cả ra.
Nhìn ra ban công thấy Trạch Dương đang để máy tính trên đùi làm việc.
Chẳng muốn làm phiền hắn nhưng vừa nhỏm dậy đầu óc đã quay cuồng nên cô lại nằm vật xuống.
- Nằm im đi, tôi đi lấy đồ ăn cho em.
Hắn đi nhanh như tránh né cô, Cảnh Nghi cũng chẳng có sức mà cãi cọ nữa.
Khi tỉnh dậy, cô muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, cô cần gặp cả Khánh Phi để nói chuyện.
Cô biết mục đích của anh là muốn cô dừng lại mối quan hệ này nhưng dù có dừng lại thì cô cũng không về bên anh nữa.
Bây giờ, cô chỉ muốn một cuộc sống bình yên mà thôi.
Trạch Dương trở lại, trên tay bê một bát cháo còn nóng.
Giúp cô ngồi dậy, đặt một chiếc gối sau lưng để đỡ, tay cầm bát cháo thổi, đang định đưa thìa cháo vào miêng cô thì Cảnh Nghi giữ lại.
- Tôi tự ăn được.
- Lại muốn chống đối.
Tôi nhắc cho em nhớ, khi tôi còn chiều chuộng thì cố mà hưởng thụ, đừng làm tôi cáu.
Cảnh Nghi thở dài nhưng chỉ ghim trong lòng, dù sao tay cũng đang đau nên cô ngoan ngoãn há miệng ăn từng thìa cháo hắn đút.
- Chuyện anh bị sát hại, tôi không hề biết.
Trạch Dương chỉ nhíu mày nhưng không nói mà tiếp tục đút cháo cho cô ăn.
Cảnh Nghi nghĩ hắn vẫn còn nghi ngờ mình nên trong lòng có vô vàn khó chịu nhưng hắn không muốn nói chuyện thì cô cũng không có cách nào mở miệng hắn ra cả.
Khi ăn đến miếng cháo cuối cùng cô mới giật mình, lần đầu ốm mà cô lại ăn hết một bát cháo to như vậy?
Hắn lấy thuốc cho cô uống xong thì lại ra lệnh.
- Cởi quần áo đi, tôi bôi thuốc cho em.
- Tôi tự làm được.
Vậy nhưng hắn lại không thèm đáp lời mà chỉ ngồi im nhìn nên cô biết mình chỉ nên làm theo.
Hắn không thích trên người cô có sẹo nên lần nào bị thương cũng dùng thuốc tốt, tự tay bôi cho cô đến lúc da thịt trả lại vẻ vốn có của nó mới thôi.
Cô không nghĩ, người như hắn lại luôn cầu kì, tỉ mỉ đến vậy.
Người đã không còn nóng vì sốt nữa mà nóng vì ngại, đã nhiều lần trần trụi trước mặt hắn như này nhưng cô vẫn không quen, úp mặt xuống gối không dám nhìn.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng lấy thuốc xoa nhẹ lên các vết thương trên người, từ nóng chuyển dần sang man mát, dễ chịu.
- Tôi trong mắt anh chỉ đáng là gái bao, tại sao anh phải tức giận như vậy?
Bàn tay hắn đang xoa xoa bỗng dừng lại một nhịp.
Hắn nghe trong âm thanh ấy có hờn giận, tủi thân của cô.
- Tôi không thích những người không nghe lời.
- Vậy anh có thể tìm một người biết nghe lời mình không phải sẽ tốt hơn sao?
- Chưa đến lúc.
Hắn biến mất vào nhà tắm.
Sau khi ra thì quấn chăn vào người cô, nhấc cô lên chơi vơi đi về phía ban công.
Cảnh Nghi nghĩ đến cảnh tượng tối qua thì sợ hãi.
- Buông tôi ra, anh làm gì vậy hả?
Hắn ngồi xuống sofa, đem cô ôm vào lòng như ôm một con cún nhỏ.
Dù đã nằm trong chăn nhưng hơi lạnh của một ngày đầu xuân vẫn khiến cô run rẩy.
Hơi ấm từ người hắn cũng nhanh chóng quấn lấy cô.
Đôi mắt khép nhẹ khi chạm phải ánh nhìn của hắn.
Trạch Dương cúi đầu hôn lên cổ cô, Cảnh Nghi cũng không đẩy ra.
- Tôi gặp anh ấy là vô tình còn không hề biết đến những chuyện khác.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt dài sâu thẳm khẽ động đậy.
- Nếu thực sự là em tôi không ngại xuống tay đâu.
Lần nữa, Cảnh Nghi lại thấy suy nghĩ của mình quá nông cạn.
Nếu cô thực sự cấu kết với Khánh Phi ám sát hắn thì làm gì cô còn sống đến bây giờ.
Vậy là hắn tin cô, nhưng tại sao hắn vẫn tức giận như vậy? Có phải cô đang quá coi trọng bản thân mình trong mắt hắn, hay cô đang vọng tưởng một điều không bao giờ xảy ra.
Trạch Dương đỡ đầu cô ngẩng lên, nhìn vào trong đôi mắt vô hồn của cô nhắc nhở.
- Em đã là người của tôi thì vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến việc trở về bên hắn.
Sau này tôi có bỏ em thì em nghĩ mình vẫn còn trong sạch đến với hắn sao? Em ngây thơ quá rồi đấy.
Lần đầu gặp lại Khánh Phi đúng là cô đã có ý nghĩ như vậy nhưng dần dần suy nghĩ ấy cũng đã bị hắn thổi tắt rồi.
Cô không còn ước vọng ấy, cũng không còn suy nghĩ đến việc sau này rời xa hắn sẽ vẫn có một gia đình.
- Nếu như tôi muốn trở về bên anh ấy thì nhất định sẽ không bước theo anh đến bây giờ? Tôi đã cố gắng chấp nhận, anh không nhìn ra sao?
Hắn chăm chú nhìn cô, không bỏ sót một biểu cảm nào trên mặt cô.
Hắn cũng nhận ra sự thay đổi, từ chống đối đến hưởng ứng của Cảnh Nghi nhưng khi Khánh Phi gửi ảnh khiêu khích thì ngọn lửa trong người lại bùng lên.
- Em còn có thể yêu người khác ngoài hắn ta không?
Cảnh Nghi như một con mèo bị bắt được cảnh ăn vụng, mặt cô đỏ lên.
Yêu sao? Liệu cô có thể yêu hắn, có nghĩ cô cũng không dám.
Nếu yêu hắn thì một ngày kia, cô làm sao buông tay được.
Giống như hắn nói dù có đau đến chết cũng không được quên hắn.
Nhưng vì sao cô phải làm thế? Sao phải tự làm mình chết tâm như vậy? Vậy nhưng cô vẫn liều mạng hỏi.
- Còn anh, liệu có thể yêu tôi?
Trong đôi mắt hắn có chút lay động nhưng cô không nhận được câu trả lời.
Đôi môi ẩm ướt quấn lấy môi cô, mang theo hơi thở của dục vọng mà dây dưa cắn mút.
Triền miên hồi lâu, hắn mới rời khỏi môi cô lạnh lùng.
- Tôi không có tình yêu.
Cảnh Nghi dù biết câu trả lời nhưng là phụ nữ thì vẫn luôn vọng tưởng.
Hắn chiều chuộng không có nghĩa là sẽ yêu, chỉ là hắn đang chinh phục để sở hữu thứ mình muốn mà thôi.
Lần nữa, cô nhắc mình giữa cô và hắn chỉ có tình dục và tiền bạc, không có tình yêu.
Cảnh Anh thấy em gái không rời khỏi phòng, nhiều lần muốn lên hỏi thăm nhưng bác Lam ngăn cản, hơn nữa có Trạch Dương ở nhà nên cô ta cũng không dám.
Cô ta trở lại phòng, mở điện thoại gọi đi.
- Khánh Phi, là anh phải không?
...
Cảnh Nghi thức giấc đã gần trưa, sờ sang bên cạnh không còn hơi ấm thì biết Trạch Dương đã rời đi.
Hai ngày không ra khỏi phòng nên ngồi dậy thấy người đã khỏe thì liền tắm rửa chạy xuống nhà.
- Cảnh Nghi, cháu đói chưa?
- Thôi để một lát nữa cháu ăn cũng được.
Chị cháu đâu bác?
- Em dậy rồi hả?
Cảnh Anh từ trong phòng đẩy xe ra, nhìn thấy Cảnh Nghi thân thể tái nhợt thì tỏ vẻ thương xót.
- Mun, em có làm sao không? Chị lo cho em quá! Có phải vì chị mà anh ta đã đánh em không?
Cảnh Nghi ngồi xuống dưới chân chị, nắm tay.
- Anh ấy không đánh em, chỉ là có chút hiểu lầm thôi.
Anh ấy đã nói đầu tuần em có thể đưa chị về viện trị liệu lại rồi.
Thật là tốt quá!
Dù là lời nói vui mừng nhưng trong lòng Cảnh Nghi lại không khỏi xót xa.
Dù cô có bị ra sao thì cũng vẫn chịu đựng được.
Từ bây