Trạch Dương lái xe rời khỏi bệnh viện, một tay xoa xoa tay cô.
Đi qua một siêu thị điện máy, Cảnh Nghi quay sang.
- Em muốn mua một chiếc máy tính.
- Để làm gì?
- Em muốn đi làm.
Chẳng lẽ một chiếc máy tính anh cũng không muốn cho em.
- Em không cần vất vả như vậy? Thẻ tôi đưa chưa thấy em dùng.
Em muốn bất kì thứ gì tôi cũng cho em chứ đừng nói đến cái máy tính.
- Anh không thể nuôi em cả đời mà, phải không?
Trạch Dương hiểu ý cô nói, đúng là không biết đến bao giờ hắn sẽ chán cô nhưng bây giờ, hắn vẫn đang yêu chiều cô nhất nên đỗ xe vào vỉa hè.
Nhân viên nhìn thấy hai người thì niềm nở chào đón.
Cảnh Nghi lên tiếng.
- Tôi muốn mua một chiếc máy có cấu hình cao dùng cho việc thiết kế kiến trúc.
Nhân viên hiểu ý mang ra cho cô một chiếc máy gọn nhẹ, màu hồng vô cùng bắt mắt.
- Đây là sản phẩm mới ra mắt của Apple, cấu hình cao lại gọn nhẹ phù hợp với yêu cầu của chị, chỉ là giá thành hơi cao.
Trạch Dương kiểm tra thông số xong thì đưa cho Cảnh Nghi.
- Em xem đi có dùng được không?
- Máy này chắc là dùng được nhưng em không cần máy đắt như vậy.
Trạch Dương gấp lại, đưa cho nhân viên.
- Thanh toán đi.
Ánh mắt cậu nhân viên sáng rỡ, nhanh nhẹn lấy thẻ trên tay Trạch Dương đi thanh toán.
Rời khỏi siêu thị điện máy, Trạch Dương thấy Cảnh Nghi vẫn không cười lấy một lần thì lên tiếng.
- Tôi đưa em đi ăn tối rồi đi chơi một chút, không mệt chứ?
- Vâng, em không sao?
Trạch Dương đưa cô tới một nhà hàng của khách sạn, ngồi trên tầng thượng có thể ngắm nhìn toàn thành phố.
Cảnh Nghi có thể nhìn được những ngôi sao lấp lánh mà bên dưới không thể nhìn thấy.
Trong không gian lãng mạn này, ai nhìn vào cũng tưởng họ là một đôi tình nhân thực sự.
Bồi bàn rót rượu, hai người cùng nhau uống hết ly rượu đầu tiên.
Trạch Dương chuyển thức ăn vào bát cho cô.
Cảnh Nghi không từ chối mà nhận lấy ăn hết.
- Nghi, nếu em ngoan ngoãn ở bên tôi, tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn.
- Chẳng phải em đang làm như vậy sao? Còn ở đến bao giờ thì phải hỏi anh rồi.
Trạch Dương mân mê cốc rượu trong tay, ánh mắt lóe lên qua ánh nến.
- Vì em tôi có thể bỏ qua mọi chuyện nhưng chuyện Khánh Phi đã làm thì tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Nếu hắn còn tiếp tục khiêu khích, tôi sẽ thẳng tay với hắn.
Cảnh Nghi không biết phải nói sao nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi sợ vô hình.
Cô không muốn hai người họ gây chiến nhưng Khánh Phi đã muốn sát hại Trạch Dương thì bây giờ cô mà lên tiếng xin sẽ càng làm Trạch Dương nổi cáu.
Cô phải làm gì để ngăn cản họ bây giờ?
Thấy Cảnh Nghi trầm ngâm nên Trạch Dương đổi chủ đề.
- Nghi, em có yêu tôi không?
Nghe câu hỏi mà cô nghĩ mình đang loạn ngôn ngữ, Cảnh Nghi nghe được tiếng tim mình đập hoảng loạn, con ngươi đen bóng của cô tránh đi ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của anh.
Họ đã từng hỏi nhau như vậy, câu trả lời chẳng phải đã có rồi sao hôm nay anh còn nhắc lại.
- Ở bên tôi lâu như vậy mà em không động lòng?
Cô tự nhắc mình từ trước, cần biết điểm dừng nên không ngần ngại nói lại câu anh từng trả lời.
- Giữa chúng ta tuyệt đối không nên có tình yêu.
Cô uống hết cốc rượu trên bàn, dường như muốn trốn tránh chủ đề đang nói, trong lòng nhói lên cảm giác chua xót.
ngôn tình hay
- Đúng vậy, em nên nhớ điều đó.
Trong lòng anh không có cô, cô cũng chỉ như những người phụ nữ khác, chơi chán thì thành người bỏ đi.
Còn trong lòng cô liệu có phải không có anh?
Giật mình khi Trạch Dương đã sang ngồi bên cạnh mình, anh ôm cô trước ngực, ôm ấp kề sát ngực vào lưng cô, cầm hai tay mềm mại của Cảnh Nghi đặt ở bụng cô, anh nghiêng mặt cọ cọ mặt cô, ra hiệu cô nhìn lên bầu trời.
- Sao băng đấy, đẹp không?
Lần đầu cô thấy bầu trời lại đẹp như vậy, ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao đổi ngôi lướt qua bầu trời đêm vụt sáng thật diệu kì.
- Thật đẹp.
Trạch Dương nghiêng đầu hôn lên khóe môi cô đầy âu yếm.
Không thấy Cảnh Nghi phản đối, anh xoay mặt cô sang, áp hẳn môi mình xuống nuốt lấy môi cô, đầu lưỡi tách môi cô hôn say đắm, lưỡi cùng lưỡi quấn quýt nhau, trong hô hấp của anh đã trở nên dồn dập, không ai có thể làm nó dừng lại.
Cảnh Nghi cũng đem tay mình bám lấy cổ anh.
Cảnh Nghi lên xe mệt nên thiếp